Quan Thần

Chương 462 : Bắt tay vào sắp xếp

Ngày đăng: 03:50 20/04/20


Không sai, chính là bóng dáng. Bởi vì Trịnh Quan Quần đang đứng trên ghế, tự tay đang thay bóng đèn, dáng người ông ta không cao, hơi béo, nhìn dáng vẻ dường như khá giỏi giang. Hạ Tưởng và Trịnh Quan Quần đã gặp mặt qua vài lần, cũng nói chuyện qua vài lần, từ lúc Tào Vĩnh Quốc đảm nhiệm chức vụ Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến, Trịnh Quan Quần chính là Phó Trưởng ban thư ký của Tào Vĩnh Quốc. Không nghĩ rằng hiện tại đã thăng lên chức Trưởng ban thư ký, không ngờ lại còn tự mình làm việc, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở tự mình quét dọn gần như không có ai, huống chi lại đang thay bóng đèn.



Hạ Tưởng bất chợt có thêm thiện cảm đối với Trịnh Quan Quần.



Trịnh Quan Quần quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, không nhận ra hắn là ai. Có thể do đứng đã lâu, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, hoa mắt chóng mặt, dưới chân không yên, mắt thấy sẽ ngã ngay xuống ghế dựa, Hạ Tưởng liền nhanh tay nhanh mắt, tốt xấu gì cũng đã luyện qua vài năm, duỗi tay ra đỡ lấy cánh tay của Trịnh Quan Quần, chậm rãi thả y ngồi xuống dưới nói:



- Trưởng ban thư ký sao lại tự mình thay bóng đèn? Sao thư ký có thể để như vậy, để ngài làm vậy là không được.



Trịnh Quan Quần đứng vững thân mình, vỗ vỗ trên tay nói:



- Thư ký đi ra ngoài làm việc, tôi nghĩ vừa lúc có thể hoạt động một chút cho giãn gân cốt, không nghĩ tới là tuổi đã lớn, nếu không có cậu, nói không chừng tôi đã ngã xuống rồi, mà cậu là?



Y híp mắt nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, bỗng nhiên nhận ra nói:



- Hạ Tưởng, cậu là Hạ Tưởng, xem ra mắt tôi bị ngọn đèn chiếu vào nên không thấy rõ cậu.



Trịnh Quan Quần lập tức ngồi dậy, vẻ mặt nhiệt tình nắm tay Hạ Tưởng, lại bảo Hạ Tưởng ngồi xuống. Còn chủ động hỏi Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng liền khách sáo.



Trịnh Quan Quần có ý sốt ruột, Hạ Tưởng cũng nhìn ra, khả năng y cũng nể tình năm đó Tào Vĩnh Quốc đối với y coi như cũng tốt, cho nên đối với mình cũng có phần thiện cảm.



- Tiểu Hạ sao lại rảnh mà đến thăm tôi vậy?



Trực tiếp gọi Hạ Tưởng là Tiểu Hạ, lời nói của Trịnh Quan Quần lộ ra sự thân thiết và thân thiện. Ở trước mặt Hạ Tưởng y cũng không dám ra vẻ là Trưởng ban thư ký, thường vụ Thành ủy. Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng có quan hệ thế nào ai mà không biết? Cùng là Trưởng ban thư ký, nhưng địa vị của y và Lý Đinh Sơn không phải chỉ kém một chút (Ghi chú của DG: Trịnh Quan Quần là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Yến - Lý Đinh Sơn là Trưởng ban thư ký Thành ủy thành phố Yến).



Lại càng không nói đến những người ở Thành ủy có quan hệ với Hạ Tưởng. Cho dù hiện tại Vương Bằng Phi đã bị điều đi, nhưng đến đây lại là một Phó Tiên Phong dường như không hợp với Hạ Tưởng, nhưng Phương Tiến Giang và Hạ Tưởng luôn có quan hệ cá nhân rất tốt, cùng với Trần Phong luôn bảo vệ Hạ Tưởng, ngay cả Hồ Tăng Chu y cũng nghe nói đều có quan hệ không tồi với Hạ Tưởng. Trịnh Quan Quần cũng biết rõ điều đó, nếu ở thành phố có việc muốn làm, y nói chưa chắc đã được, nhưng Hạ Tưởng nói thì có kết quả ngay.



Hạ Tưởng cũng nhìn theo ánh mắt có vẻ thân thiết của Trịnh Quan Quần, hắn chưa bao giờ ở trước mặt người khác đề cao mình. Thái độ của Trịnh Quan Quần luôn thấp, người ta cũng là cấp Phó giám đốc sở, so với hắn cấp bậc cao hơn, hắn nhất định phải thể hiện sự tôn kính, Hạ Tưởng không mất đi sự cung kính mà nói:



- Tôi cùng Chủ tịch huyện Mai tới Thành ủy để báo cáo công tác, lúc đi ngang qua văn phòng của ngài, cũng đã nghe thị trưởng Hồ nói qua rằng ngài và thị trưởng Hồ là bạn cũ, không khỏi có chút tò mò, vừa lúc không có việc gì, mới muốn tới đây ngồi, hy vọng là không quấy rầy công việc của Trưởng ban thư ký.



- Không sao, không sao, cậu đến đây bất cứ lúc nào tôi đều hoan nghênh.



Trên mặt càng tươi cười Trịnh Quan Quần.



Trong lời nói của Hạ Tưởng đã lộ ra chút tin tức khiến y vừa ngạc nhiên vừa vui.



Hạ Tưởng nói một câu tuy rằng ngắn gọn nhưng ẩn chứa những tin tức phong phú. Đầu tiên là cùng Mai Hiểu Lâm đến Thành ủy báo cáo công tác, cho thấy hắn và Mai Hiểu Lâm có quan hệ không tồi. Mai Hiểu Lâm sắp được điều quay về Bắc Kinh, cô đến Thành ủy nhất định là vì vấn đề nhân sự sẽ kế nhiệm ở huyện An. Tiếp theo, Hạ Tưởng nhắc tới Hồ Tăng Chu, không ngoài dự tính là lập trường và thái độ đều thể hiện thiện ý. Cuối cùng Trịnh Quan Quần cũng hiểu ra một chút về vấn đề nhân sự của huyện An, liên tưởng đến việc Thôi Hướng muốn ám chỉ với y rằng y sắp được điều đến Ban Tuyên giáo tỉnh ủy làm chức vụ Phó Trưởng ban, nhưng mấu chốt lại là phải qua cửa của Mai Thái Bình, mà Mai Hiểu Lâm là cháu gái của là Mai Thái Bình, Hạ Tưởng đi cùng Mai Hiểu Lâm tới Thành ủy, chắc là Mai Hiểu Lâm cũng quan tâm tới vấn đề nhân sự của huyện An. Chẳng lẽ là muốn nói y phải chú ý đến việc chọn người làm chức vụ Phó trưởng ban thường trực Ban Tuyên giáo tỉnh ủy sao?



Trịnh Quan Quần có kỳ vọng rất lớn đối với việc có thể thăng chức lên tới Phó trưởng ban ban Tuyên giáo tỉnh ủy. Không chỉ là việc y có thể mượn cơ hội này từ Phó giám đốc sở bước tới Giám đốc sở, hơn nữa sau khi bước vào Ban Tuyên giáo tỉnh ủy tầm mắt được mở rộng, cấp bậc cũng được nâng cao không ít, so với một Trưởng ban thư ký của Uỷ ban nhân dân thành phố thì mạnh hơn nhiều lắm, hơn nữa khả năng lên chức cũng cao hơn.



Trong lòng Trịnh Quan Quần hiểu rõ việc Thôi Hướng chọn y, cho dù là miễn cưỡng bổ nhiệm, thì công tác về sau cũng không dễ triển khai. Y tuy rằng đang ở Thành ủy, nhưng vô cùng chú ý tới nhất cử nhất động của Tỉnh ủy, cũng vô cùng biết rõ địa vị và trọng lượng của Thôi Hướng trong Tỉnh ủy. Ở bên ngoài thì xem ra Thôi Hướng có thế rất mạnh, cùng với ba bốn gã ủy viên thường vụ đoàn kết với nhau, có mấy lần đấu tranh dường như cũng giành được phần thắng. Nhưng trên thực tế Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng càng ngày càng có xu thế gần nhau hơn, hơn nữa ở mặt ngoài thì có vẻ ủy viên thường vụ mạnh ai nấy làm cũng không đoàn kết, nhưng trên thực tế có một người có thể giúp bọn họ gắn bó cùng một chỗ, người này chính là Hạ Tưởng.



Bất cứ lúc nào Hạ Tưởng cũng có sức ảnh hưởng làm cho mấy tên ủy viên thường vụ phải đồng thanh đồng tiếng, chỉ cần tạo cho hắn một cơ hội là có thể được.




Phó Tiên Phong không nói gì, liếc mắt nhìn Phương Tiến Giang một cái.



Phương Tiến Giang trong lòng nghi hoặc chẳng lẽ Hạ Tưởng không có dặn Trần Phong, Hồ Tăng Chu chú ý tới việc này? Thái độ của Hồ Tăng Chu buông lỏng, không thấy có thái độ ủng hộ còn có thể hiểu được, nhưng quan hệ giữa Trần Phong và Hạ Tưởng luôn hòa hợp, sao nghe giọng của ông ấy dường như cũng có ý nhượng bộ?



Tuy nhiên nếu Bí thư và Thị trưởng đều đã lên tiếng, Phương Tiến Giang cũng liền gật đầu theo.



Phó Tiên Phong cũng tỏ vẻ đồng ý.



Trần Phong trở lại văn phòng, phát hiện Hạ Tưởng vẫn nhàn nhã mà ngồi trên sô pha uống trà, không khỏi cười mắng:



- Cậu thì thoải mái, tôi vừa mới họp, nhưng phải thừa nhận là áp lực thật không nhỏ.



Hạ Tưởng ở trước mặt Trần Phong tuy rằng thoái mái như vậy, nhưng vẫn giữ sự kính cẩn, hắn vội vàng đứng lên, hai tay bưng một ly trà cười nói:



- Bí thư Trần vất vả rồi, mời ngài uống trà.



Trần Phong nhận ly trà, uống một ngụm:



- Cuộc họp hội ý không có kết quả, tôi không có kiên trì. Cậu cũng biết thân là nhân vật số một, phải giữ một hình tượng công bằng trung lập. Chung Nghĩa Bình qủa thật là kinh nghiệm lý lịch vẫn còn thiếu, nếu tôi vẫn muốn kiên trì, thì phải có chút nhượng bộ ở phương diện khác. Việc chọn Bí thư và Chủ tịch huyện, Phó Tiên Phong không có phản đối, tôi và Tăng Chu đối với sự việc của Chung Nghĩa Bình cũng không thể làm gì quá rõ rệt. Tôi và Tăng Chu có khả năng làm không phải là kiên quyết ủng hộ, lại càng không được phản đối, mà là duy trì ủng hộ một cách có chừng mực thôi.



- Có Trưởng ban Phương kiên trì đề cử là được. Chỉ cần ngài và và thị trưởng Hồ không có ý kiến phản đối, sau khi đưa ra hội nghị thường vụ, ở thời khắc mấu chốt, do ngài và thị trưởng Hồ giải quyết dứt khoát là được.



Hạ Tưởng vốn không định để cho Trần Phong và Hồ Tăng Chu gắng hết sức nâng đỡ Chung Nghĩa Bình. Chỉ cần hai người bọn họ không phản đối, sau đó ở hội nghị thường vụ khi số người ủng hộ chiếm đa số, thì sẽ làm ân tình thuận nước giong thuyền (làm ơn mà không tốn công sức) là được.



Trần Phong có hứng thú nhìn Hạ Tưởng:



- Tiểu Hạ, cậu lại có biện pháp khéo léo gì thế, nói tôi nghe một chút xem nào, nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn là đã có chủ ý rồi có phải không? Trên hội nghị thường vụ, đầu tiên tôi và Tăng Chu sẽ không tỏ thái độ ủng hộ, chắc chắn Phó Tiên Phong sẽ kiên quyết phản đối, Tiến Giang sẽ kiên quyết ủng hộ. Những người khác thấy thái độ kiên quyết của Phó Tiên Phong, Đàm Long, Hà Giang Hoa đều sẽ nhất trí cùng với Phó Tiên Phong, lão Tần sẽ chờ đợi xem tình hình một chút, thậm chí có thể phản đối, bởi vì việc đề cử Chung Nghĩa Bình quả thật là hơi đột ngột. Bí thư Đảng ủy Công an Trần Ngọc Long, Trưởng ban Tuyên giáo Hồi Vĩnh Nghĩa theo như tôi biết, cũng có khả năng bỏ phiếu phản đối. Đinh Sơn và Chủ tịch Mặt trận thống nhất Bạc Hậu Phát sẽ ủng hộ. Từ đó cho thấy tình thế rất không lạc quan, người phản đối thì nhiều, người ủng hộ thì ít, cuối cùng nếu do tôi quyết định, chỉ có thể tạm thời gác lại.



Trần Phong sẽ không vì Chung Nghĩa Bình mà nghĩ như vậy. Nếu Trần Phong cưỡng ép vì để được thông qua việc đề cử Chung Nghĩa Bình thì sẽ làm giảm danh tiếng và uy tín của ông ấy, Hạ Tưởng cũng không muốn ép buộc mọi chuyện như vậy. Hắn thấy Trần Phong là lãnh đạo, là cấp trên cho nên cũng sẽ chu toàn suy nghĩ cho ông ta, hắn chỉ cần Trần Phong không phản đối là được rồi.



- Chỉ cần ngài và và thị trưởng Hồ không có ý kiến phản đối, tất cả mọi khó khăn cháu sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.



Vẻ mặt Hạ Tưởng cười yếu ớt, giải thích nói:



- Thực ra cháu cũng biết kinh nghiệm lý lịch của Chung Nghĩa Bình còn hơi ít, cưỡng ép sắp xếp tới huyện An cũng thật hơi miễn cưỡng. Nhưng lúc này có một cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu bỏ qua sẽ rất đáng tiếc, cũng uổng phí công Bí thư Trần đã dạy bảo cháu. Quan trọng nhất chính là lúc nắm được cơ hội, có rất nhiều thời điểm, phải tận dụng kịp thời không thôi lỡ mất dịp.



Trần Phong làm bộ không hài lòng nói:



- Lại nói lung tung rồi, tôi có lúc nào nói như vậy đâu? Ý của tôi nói là, phải có chí khí nắm lấy từng cơ hội, thừa còn hơn thiếu.



Nói giỡn vài câu, Trần Phong rốt cuộc cũng không hỏi cụ thể xem Hạ Tưởng tính toán thế nào, dù sao ông ấy đối với việc của Chung Nghĩa Bình cũng không để trong lòng, liền tạm thời chỉ nghe chứ không có thái độ gì.