Quay Đầu
Chương 21 :
Ngày đăng: 15:56 18/04/20
Edit: meoluoihamngu
“Tất nhiên là anh quan trọng.” Ninh Vi Nhàn không cần suy nghĩ liền
nói: “Chocolate là anh tặng em nha.” Ý nói chính là vì anh đưa, cho nên
em mới để ý.
Đáp án này thành công lấy lòng Nhan Duệ, anh hài
lòng gật đầu, ôm Ninh Vi Nhàn học cô nghiêng đầu nhìn Chocolate,
Chocolate không phải là đám người điên cuồng say mê người phụ nữ của
anh, mặc kệ Nhan Duệ nhìn nó như thế nào, nó cũng không ngẩng đầu từ
trong đĩa thức ăn lên nhìn anh, Nhan Duệ tức giận khẽ rủa nói: “Chó nhỏ
phá hoại, không sợ sặc!”
Lời nói trẻ con của anh làm cho Ninh
Vi Nhàn bật cười ra tiếng, Ninh Vi Nhàn liếc Chocolate, lại liếc nhìn
Nhan Duệ, khe khẽ đẩy anh: “Được rồi Duệ, thả em xuống, anh ăn đi.”
“Em ăn cùng anh.” Thu hồi suy nghĩ trên người chú chó nhỏ, Nhan Duệ tiến sát vào ngực Ninh Vi Nhàn làm nũng.
“Vậy anh buông em ra trước mới được chứ!”
Không tình nguyện để vợ xuống, Nhan Duệ trừng mắt nhìn bà xã đi đến chỗ con chó nhỏ phá hoại, sờ sờ đầu nó rồi để sữa cho nó uống, sau đó mới
đi đến chỗ anh múc cháo.
Tốc độ ăn cơm của Ninh Vi Nhàn rất
nhanh, nhưng lại rất nhã nhặn, vừa nhìn thấy là biết ngay con nhà gia
giáo, Nhan Duệ cũng không chú ý những chuyện vặt vãnh này, anh gần như
đem cả chén cháo nuốt luôn vào trong bụng, hơn nữa còn đưa bát cho Ninh
Vi Nhàn muốn cô lấy thêm cho anh một chén nữa.
Nhưng rất kỳ
lạ, mặc dù Nhan Duệ ăn cơm không giống người quý phái, nhưng anh lại là
người đàn ông rất có sức hấp dẫn, là phụ nữ thì đều sẽ bị anh mê hoặc.
Bữa sáng ăn khoảng nửa giờ, sau khi ăn xong Ninh Vi Nhàn liền đem bát
trứng nước.
Nhan Duệ chỉ đáp lại một tiếng “ồ”, phản ứng của
Ninh Vi Nhàn không quá lớn, ai cũng không biết trong tim cô mất mát
nhiều thế nào, nhưng mất mát này chỉ trong chốc lát, chưa đến vài phút
đã bị cô ném ra sau đầu. Dĩ nhiên Ninh Vi Nhàn không phải ngu ngốc,
nhưng mấy tháng ở chung đã làm cho cô mất hồn, cô đã quên Nhan Duệ đến
tột cùng là loại người nào rồi. Nhan Duệ đối với cô săn sóc dịu dàng,
thỉnh thoảng có chút bá đạo nhưng là đều vì tốt cho cô, có lẽ Nhan Duệ
không phải cố ý, nhưng đúng là anh đặt trước mặt Ninh Vi Nhàn một cái
bẫy thật lớn, dẫn dụ cô đi vào bên trong, sau đó đem cô bao vây vào
trong nhà tù không thể động đậy.
Đến lúc đó, thợ săn sẽ không hề áy náy mà xoay người rời đi, chỉ còn lại người đáng thương giãy giụa bên trong không nghỉ.
Rửa bát xong, đem bỏ vào trong máy sấy. Ninh Vi Nhàn cởi bao tay rồi
rửa tay, còn chưa kịp lau, một vật nhỏ lông mượt đã chạy đến chân cô
không ngừng làm nũng, kêu “Gâu gâu” không dứt. Lau tay xong, cô ôm
Chocolate từ dưới đất lên, tiểu tử tròn vo mắt đen như mực đang nhìn cô
chằm chằm, bên trong mắt hơi nước bao phủ, đáng yêu làm cho lòng người
biến hóa: “A… Em sao thế? Có phải chưa được ăn no không?”
Chocolate giống như nghe hiểu được lời cô nói, cọ xát vào ngực cô, sau đó kêu “gâu gâu”.
Ninh Vi Nhàn đau lòng sờ sờ đầu nó: “Giờ đi mua có được không? Lập tức sẽ có đồ ăn nha.”
Được nữ chủ nhân dịu dàng an ủi, lúc này Chocolate mới dần dần bình tĩnh lại, nằm trong ngực Ninh Vi Nhàn ngủ thiếp đi.
Nhìn chú chó nhỏ yên lặng, Ninh Vi Nhàn cảm thấy đời này cô chưa bao
giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy. Cô mím môi cười, không nhịn được cúi đầu hôn cái chán đầy lông của Chocolate. Tên tiểu tử này còn nhỏ, hơn nữa
lại thông minh, nhìn giống như đứa trẻ.
Nhìn vợ vừa ôm vừa hôn con chó rất thân mật, Nhan Duệ cảm thấy ghen tị, con ngươi đều muốn
trừng ra ngoài. Anh khó chịu từ lâu rồi nhưng vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp cướp vợ và đuổi con chó đi, ba phút sau, anh nhanh chóng nghĩ ra
được biện pháp: “Vi Nhàn, muốn đi siêu thị phải không? Anh đi cùng với
em, bây giờ đi luôn.”
Nghe anh nói Ninh Vi Nhàn thoáng sửng
sốt, cô mở to mắt nhìn anh, không thể tin được những điều mình nghe
thấy: “… Anh đi cùng em?”
Thấy mình thành công thu hút sự chú ý của vợ, Nhan Duệ rất hài lòng, anh từ trên ghế đứng dậy đẩy cô đi lên lầu --- dĩ nhiên không quên đem Chocolate để xuống dưới: “Đúng vậy,
chúng ta đi thay quần áo, cùng nhau đi.”
Ninh Vi Nhàn cứ như vậy bị anh đẩy lên lầu, vui mừng khiến cho cô quên đi Chocolate