Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 510 : Tính kế Lý Xuân Vũ

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Lý gia có một người giúp việc.



Đồ ăn rất nhanh được mang lên trên bàn.



Lý Thạch Viễn thấy con gái không một tiếng động, bộ dạng ủy khuất thì có chút hơi đau lòng. Tuy nhiên, vì nể mặt vợ nên cũng không bao che. Dù sao Hùng Diễm Linh nói cũng là điều phải. Thấy đồ ăn đã được chuẩn bị tốt liền cười nói:



- Mau, ăn cơm đi, ăn cơm xong thì chúng ta lại nói chuyện.



Hùng Diễm Linh cũng cười, nói với Phạm Hồng Vũ:



- Hồng Vũ, bên này mời.



- Cảm ơn cô Hùng! Chú Lý, cô Hùng, cháu mời hai người.



Mọi người ngồi xuống bàn ăn cơm.



Thức ăn tuy không phong phú, bốn món mặn, một món canh nhưng phân lượng rất đầy đủ. Mời Phạm Hồng Vũ dùng cơm, hơn nữa là biểu đạt tín hiệu thân mật nào đó.



Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ cũng cảm thấy rất thích.



Bởi vì giữa bàn ăn có một dĩa thịt muối lớn.



Thịt muối là thức ăn truyền thống của Lĩnh Nam, màu vàng tương, hương thơm xông vào mũi. Phạm Hồng Vũ thích nhất là món ăn này. Ở thế giới kia, mỗi lần ra tiệm ăn cơm, hắn bình thường đều gọi thịt muối hấp. Tuy nhiên, phải là đầu bếp Lĩnh Nam thì mới làm ra được món thịt muối hấp chính tông nhất.



Mặt khác, còn có món ăn thủ đô, và đồ ăn mang phong vị Thanh Sơn.



Thật ra rất chiếu cố khẩu vị của mỗi người.



Lý Thạch Viễn mỉm cười nói:



- Tiểu Phạm, uống chút rượu đi. Tôi có rượu rắn của Lĩnh Nam, cậu có uống được không?



Phạm Hồng Vũ vội đáp:
- Vâng, chú Lý.



Phạm Hồng Vũ liền đem tình huống thôn Đại Trần và biện pháp hắn dùng để giúp đỡ đơn giản nói qua một lần.



Lý Thạch Viễn khẽ mỉm cười, nói:



- Ừ, quỹ học tập cũng có chút thú vị. Đó là một cơ chế cổ vũ lâu dài, có tác dụng thật sự.



Phạm Hồng Vũ rất đồng tình nói:



- Cháu cũng cho là như vậy. Mấy năm trước, quốc gia đã ban bố văn kiện bắt buộc về cơ chế giáo dục. Mặc dù nói rằng phải mở rộng trên cả nước, nhưng khi chứng thực xuống thì không phải một sớm một chiều. Tổng cũng phải mất một hai chục năm, nhưng chỉ cần bền bỉ thì sớm hay muộn cũng có thể đem vấn đề học sinh tiểu học không đi học được giải quyết triệt để. Nhưng mà đây chỉ là giáo dục cơ sở, đơn thuần dựa vào tăng cường đầu nhập giáo dục, cũng không thể sinh ra hiệu quả trực tiếp. Toàn diện tạo ra một quần thể nhân tài có tố chất nhất định, giáo dục đại học và kỹ thuật chuyên nghiệp vẫn là mấu chốt. Trong giai đoạn này, đầu nhập quá nhiều thì quần chúng sẽ gánh nặng trên vai. Ví dụ như thôn Đại Trần, cho dù tất cả mọi đứa nhỏ đều có thể tốt nghiệp trung học, đối với hiện trạng thay đổi thôn Đại Trần hiện nay thì còn chưa có tác dụng trực tiếp. Chỉ có chân chính ra khỏi núi, học được bản lĩnh bên ngoài, kiếm được tiền thì mới có thể phát triển quê hương. Nhưng một sinh viên với bốn năm phí dụng, đối với một gia đình ở thôn mà nói, gánh nặng thật sự quá nặng đi, đảm đương không nổi. Tôi thấy quỹ này cũng như muối bỏ biển, nhưng có còn hơn không. Thôn Đại Trần ở huyện Bách Sơn không phải là trường hợp cá biệt, mà là phổ biến. Những thôn trang bần cùng, lạc hậu như thôn Đại Trần cũng không thiếu. Bởi vậy mà nói, trong toàn bộ khu Ích Đông, thậm chí địa khu nghèo khó trong cả nước, có bao nhiêu thôn Đại Trần? Có bao nhiêu đứa nhỏ không đi học nổi? Đối với những gia đình và những đứa nhỏ này mà nói, để ra khỏi ngọn núi, dung nhập xã hội hiện đại, con đường này quả thật quá chật.



Phạm Hồng Vũ nói xong, hai hàng lông mày nhíu lại.



Lý Thu Vũ mở to mắt, ánh mắt lúng liếc, nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ.



Lời này quả nhiên là có đạo lý. Trong mắt Lý Thu Vũ, giờ khắc này, sự “yêu nước yêu dân” của Phạm Hồng Vũ đã thu hút cô. Quả thật khiến cho trái tim của cô bị vỡ nát, không thể chống đỡ.



Lý Xuân Vũ xen vào nói:



- Tôi nghe nói bên trung ương đoàn đang muốn làm một công trình hy vọng, tính toán trợ giúp những học sinh cấp một ở những địa khu nghèo khó trên cả nước. Hình như được rất nhiều người ủng hộ. Nếu có thể kiên trì bền bỉ, thì đó cũng là một biện pháp tốt. Kẻ có tiền thì xem như là làm chút việc thiện.



Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:



- Công trình hy vọng là một việc tốt, nhưng chỉ chú ý đến học sinh tiểu học thì cũng chưa đủ, mà phải đem phạm vi mở rộng ra một chút. Xuân Vũ, tôi có đề nghị, nếu như có thể, anh nên điều đến trung ương đoàn, tập trung cho công trình Hy vọng này, như thế nào?



- Tại sao lại đổ trên đầu tôi?



Lý Xuân Vũ lập tức trợn mắt, tạm thời thẫn thờ.



Lý thiếu cho tới bây giờ chưa có nghĩ qua sẽ tới đoàn thanh niên công tác.