Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 686 : Còng lại cho tôi!

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Lý Xuân Vũ còn chưa đến, lãnh đạo cục đã đến rồi.



Vẫn như cũ, chiếc BMS dẫn đầu, theo sát phía sau là chiếc xe cảnh sát hiệu Toyota. Hai năm trước, những đơn vị mua xe Santana để làm việc được xem là giàu có rồi, hai năm qua xã hội ngày càng tiến bộ, tiền lương cũng ngày càng cao, xe Santano không còn là chiếc xe xịn nhất, mà hầu hết xe ngoại nhập được tiêu thụ mạnh.



Vậy đã bị bại lộ.



Điều đặc biệt, các nhà lãnh đạo cấp cao không hề mang tấm biển đeo tên, mang chức vụ của họ viết cụ thể trên đó, nhưng dân chúng chỉ nhìn thấy đoàn xe liền biết họ là những người không tầm thường.



Xe BMW đỗ trước sân, Hổ Tử liền có hành động lén lút như kẻ trộm, xe vẫn chưa hoàn toàn dừng hẳn liền nhanh chóng bước xuống xe, chạy vòng qua bên kia kéo cửa xe ra, cười kiểu cười xu nịnh, luôn miệng nói:



- Tổng giám đốc, mời.....



Hứa Thiến trang điểm rất xinh đẹp, cô được Lý Thu Vũ cho một cái tát đỏ rực trên má đầy son phấn, vừa trắng vừa hồng rất xinh đẹp, từ từ bước từ trên xe xuống, đứng nhìn xung quanh.



Từ chiếc Toyota bước xuống một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, không mặc quân phục chỉ mặc thường phục, dáng cao ráo, vô cùng oai phong.



- Tiếu cục.



Hứa Thiến hướng người đàn ông khẽ gật đầu ra hiệu, có chút kiêu ngạo.



Tiếu Cục cũng hướng Hứa Thiến gật đầu mỉm cười, hai tay dắt sau lưng chậm rãi đi vào đồn công an.



Vừa mới đến hành lang, trong sở công an nhiều tiếng bước chân chạy ra, đi đầu là Bạch Chính Ủy, và có vài cảnh sát vội vã theo sau.



- Tiếu Cục, chào ngài.



Ủy viên Bạch cười tươi bước nhanh đến.



- Đồng chí Vệ Bình, xin chào.



Tuổi của Tiếu Cục so với Ủy viên Bạch có lẽ nhỏ hơn vài tuổi, ra dáng lãnh đạo nên kiêu ngạo đợi Ủy viên Bạch đến trước mặt mình mới vươn tay để y bắt, bên ngoài cười chào hỏi nhưng trong lòng lại không thế.



Nhìn vẻ mặt của Ủy viên Bạch dường như thật sự kính sợ vị Cục trưởng Tiếu này, cúi đầu chào.



- Đồng chí Vệ Bình, sao lại thế? Sao các anh lại để khu vực mình quản lý xảy ra vụ án nghiêm trọng như vậy? Mọi người lại không hành động gì, để người nhà đương sự làm đơn gửi đến phân cục?



Cục trưởng Tiếu cũng đến văn phòng cứ đứng như vậy trong hành lang, la lối quát tháo, hai chân mày chau lại khó chịu.



Ủy viên Bạch hướng Hứa Thiến bên cạnh Cục trưởng Tiếu giải thích:


Phạm Hồng Vũ lãnh đạm nói:



- Cục trưởng Tiếu, tôi đề nghị anh phải nghe rõ tình huống sau đó mới đưa ra kết luận. Nếu cứ thế kết luận qua loa chẳng may nếu lầm lẫn sẽ phiền phức lớn.



- Là vậy sao? Nói vậy, cậu định chỉ cách cho cảnh sát thủ đô chúng tôi phá án hả? Có phải không Chủ tịch huyện Phạm? Ha ha...



Cục trưởng Tiếu ngửa mặt lên trời cười ha hả, vẻ mặt hiện ý châm chọc và đầy khinh miệt.



- Cục trưởng Tiếu, thứ nhất tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, không có ý chỉ anh phá án, thứ hai, cá nhân anh không thể đại diện cho cảnh sát thủ đô vì tôi cho rằng, lãnh đạo cục công an thủ đô không phải ai cũng xử lý công việc qua loa cả.



Giọng nói Phạm Hồng Vũ và vẻ mặt càng thêm lãnh đạm.



- Bạch Vệ Bình.



Cục trưởng Tiếu gắt gao nhìn Phạm Hồng Vũ, bỗng nhiên gầm lên giận dữ.



- Mau còng tay tên gây trở ngại cho việc chấp hành công vụ này lại cho tôi, tạm giam năm ngày. Mặt khác cũng còng những người bị tình nghi kia lại cho tôi, lập tức mang về phân cục.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Cục trưởng Tiếu, có chút thương hại.



Tên trẻ tuổi này đã làm được chức Phó cục trưởng phân cục có thể thấy được anh ta có người chóng đỡ. Mấy năm nay con đường làm quan thực hiện quá thuận lợi nên sớm tạo nên thói tự cao tự đại, không thể chấp nhận bất cứ mâu thuẫn cũng như sự chống đối nào.



- Tiếu cục...



Ủy viên Bạch trợn mắt há hốc mồm vội nói.



- Như thế nào? Không nghe rõ lệnh sao? Muốn tôi nhắc lại hả?



Cục trưởng Tiếu gầm lên giận dữ, ánh mắt anh ta như muốn phun ra lửa.



- Ơ, ai lại có uy phong lớn như vậy? Động một chút là đòi còng tay người, tạm giam năm mười ngày sao? Được rồi, chờ một chút, cũng còng luôn cả tôi nữa, cùng đến phòng tạm giam ngồi chơi cho vui.



Vừa lúc đó, có âm thanh ở ngoài cửa vang lên.



Lập tức có tiếng "phịch" vang lớn, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra hai người trẻ tuổi, vẻ mặt cũng lạnh đi đến.



Đi đầu là Phó chủ nhiệm Ủy ban quỹ cho vay giúp học tập của Công trình Hy vọng đồng chí Lý Xuân Vũ, còn một vị nữa, cũng là người trẻ tuổi, áo quần chỉnh chu, dường như lớn hơn Lý Xuân Vũ vài tuổi.



Vừa nhìn thấy người này, Cục trưởng Tiếu hai mắt mở lớn, sắc mặt biến đổi.