Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 687 : Một đấu một

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


- Tương thiếu...



Ngay sau đó, vẻ mặt Cục trưởng Tiếu cười tươi, ngực ưỡn cao, lưng thẳng chỉ phút chốc thay đổi trở nên mềm như bông, nhanh chóng bước đến nghênh đón.



Vị Tương thiếu này tuổi chừng hai bảy hai tám, dáng người bậc trung, tai to mặt lớn, phong thái điềm tĩnh, thấy Cục trưởng Tiếu nghênh đón, liền thản nhiên nói:



- Cục trưởng Tiếu, hôm nay sao lại rãnh rỗi đến đây? Thị sát công tác sao?



- Việc này, Tương thiếu, tôi nghe nói sở ở Thành Bình có xảy ra vụ án lớn, cho nên sang đây xem thế nào....



Cục trưởng Tiếu thấy vẻ mặt Tưởng thiếu có chút khác thường, lập tức có chút dè chừng, cười cười, ánh mắt lại nhìn mặt Lý Xuân Vũ dò xét.



Vào cửa thì Lý Xuân Vũ đến trước, Tương thiếu đến sau, chi tiết nhỏ như thế nếu là người bình thường thì không có chút gì sợ hãi, nhưng nhân vật này trong mắt của Cục trưởng Tiếu cũng có nhiều bí ẩn.



Nguyên nhân thế nào hắn ta vô cùng rõ ràng, với thân phận của Tương thiếu mà nhường Lý Xuân Vũ đi trước thì người trẻ tuổi kia có thể xem có địa vị cao hơn Tương thiếu, hoặc ít nhất cũng sàn sàn như nhau.



Điều này có chút khó lường.



Lý Xuân Vũ lại hừ một tiếng, không thèm để ý đến gã, lập tức hướng Phạm Hồng Vũ đi đến, đưa tay nắm lấy tay của Phạm Hồng Vũ thấp giọng nói:



- Anh đến lúc nào? Cô bé đâu? Không sao chứ?



- Không có chuyện gì, đang ở bên kia văn phòng, tôi không bảo các cô ấy đến đây, bên này lộn xộn lắm.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.



Lý Xuân Vũ liền khẽ thở phào, cô bé làm việc không kiêng nể gì, không biết nặng nhẹ cũng may Phạm nhị biết chuyện, chuyện như vậy có thể ảnh hưởng đến thanh danh cũng không hay.



Tương thiếu đứng bên kia sầm mặt nhìn Cục trưởng Tiếu nói:



- Cục trưởng Tiếu, vụ án này do đồn công an quản, người trong sở quản, phân cục không nên tùy tiện nhúng tay vào chuyện này, mỗi nơi có nhiệm vụ riêng.



- Vâng, đúng ạ, Tương thiếu, tôi hiểu rồi, hiểu rồi...



Cục trưởng Tiếu cúi đầu kính trọng Tương thiếu.



Đến lúc này, gã ta làm sao không hiểu được chứ? Rõ ràng Tương thiếu đến đây vì vụ án này, chỉ có điều không biết bên kia thuộc nhà quyền quý nào mà trong ba tiếng đã trực tiếp gọi Tương thiếu đến đồn công an. Nhưng dù có lai lịch gì, cũng có thể khẳng định người như gã không thể dây vào.



- Tương thiếu, vậy... Tôi về phân cục trước....



Tiếu Đại Trung hỏi dò.




- Ủy viên Bạch, đến văn phòng anh nói chuyện.



Bạch Vệ Bình hiểu ra.



Nơi này quá nhiều người, nói không tiện.



Những người con ông cháu cha không muốn có quá nhiều người biết về chuyện này.



- Đúng vậy, chính vậy, Tương thiếu, xin mời bên này.



Tương Tuyết Tùng xoay người lại mỉm cười, hướng Lý Xuân Vũ và Phạm Hồng Vũ gật đầu, ánh mắt anh ta xẹt qua Phạm Hồng Vũ cũng không khỏi có chút tò mò.



Vị trẻ tuổi này, là người thế nào?



Nhìn qua, Lý Xuân Vũ khách khí với hắn, chủ động bắt tay nói chuyện với hắn, có vẻ vô cùng thân mật. Chẳng lẽ đó cũng là một con ông cháu cha khác chưa xuất đầu lộ diện, làm việc khiêm tốn, là thiếu niên tuấn kiệt tài đức sao?



Là người được Lý Nhị thiếu để ý như thế, tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.



Lập tức một hàng ba người đi theo sau Bạch Vệ Bình, hướng về phía văn phòng chính ủy mà đến.



Ra khỏi phòng làm việc, Lý Xuân Vũ mới giới thiệu:



- Tùng ca, giới thiệu với anh một chút, vị này là Phạm Hồng Vũ, là bạn thân của tôi, là Chủ tịch huyện Vân Hồ tỉnh Thanh Sơn. Phạm nhị, vị này là Tương Tuyết Tùng, ba anh ấy là Thành ủy Bí thư Đảng ủy công an Tương Bách Thành, Bí thư Tương, cũng là bạn thân của tôi, hy vọng sau này hai người sẽ thân thiết hơn.



Tương Tuyết Tùng giật mình kinh hãi, vội vàng hướng Phạm Hồng Vũ vươn tay nói:



- Hóa ra anh chính là Chủ tịch huyện Phạm? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:



- Tương thiếu, khách khí quá, tôi không dám nhận đâu.



- Ai chà, Phạm nhị, đừng gọi thế, khách sáo quá! Cứ gọi là Tùng ca đi, tất cả mọi người là bạn mà. Tương bá bá làm chính trị, còn Tùng ca thi ở văn phòng chính phủ nghiên cứu chính sách công tác, là Phó trưởng phòng. Anh ta muốn nghiên cứu biện pháp thi hành pháp luật ở địa phương, anh ta đối với cậu rất ngưỡng mộ đã lâu đấy.



Lý Xuân Vũ liền giải thích thêm.



- Đúng vậy, Chủ tịch huyện Phạm, anh đang áp dụng hình thức Phong Lâm ở Ngạn Hoa, năm kia là một trong đề tài trọng điểm của phòng nghiên cứu Chính sách, chúng tôi đã nộp báo cáo chuyên môn nghiên cứu cho lãnh đạo nội cát chính phủ. Nơi xa xôi lại làm ra kế hoạch có bước tiến như vậy, đã được nhanh chóng phát triển, những thành tựu đó nó thật sự tuyệt vời. Tôi đã không biết cậu và Xuân Vũ là bạn của nhau, nếu sớm biết tôi đã trực tiếp đến tìm cậu nói chuyện rồi. Thật đúng lúc, cậu đã đến thủ đô rồi dù không nhiều thì cũng ở hai ngày, chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận một chút về phương hướng và hình thức phát triển nền kinh tế ở huyện.



Tương Tuyết Tùng cười ha hả nói, cầm thật chặt tay Phạm Hồng Vũ lắc lư.