Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 141 : Chờ ngươi vào bẫy

Ngày đăng: 00:43 19/04/20


Trong lúc nhất thời, Ngũ quốc công phủ bị tổn thất nặng, sau khi Ngũ Quốc Công cẩn thận châm chước, liền bắt đầu vận dụng mánh khóe, sử dụng ra các loại thủ đoạn, cho giá thấp thu mua hết tất cả mấy vạn mẫu ruộng nước, cứ việc người dân nơi đó đều có chút tâm không cam tình không nguyện, nhưng mà dù sao trước đó đạo sĩ kia cũng đã nói bây giờ nơi này long mạch đã đứt, thành nơi chẳng lành, càng kéo dài, giá tiền sẽ bị ép càng thấp.



Cho nên không ít nhà rối rít chuyển nhượng, đương nhiên cũng có nông hộ không tin tà, thà rằng chết cũng không chịu chuyển nhượng, lúc này, bản chất khôn khéo của người làm ăn sau lưng Ngũ quốc công liền thể hiện ra.



Đối với những nông hộ không chịu chuyển nhượng, đầu tiên là lời hay khuyên bảo, hứa cho lợi lớn, nhưng bọn họ đã thà chết không chịu đi, nào có mấy ai sẽ bị lợi ích lay động, cho nên Ngũ Quốc công liền đổi sắc mặt, lợi dụ không thành, liền bắt đầu uy hiếp, đầu tiên là suốt ngày đêm đe dọa cùng đập phá, về sau, thậm chí sẽ bắt người nhà đến uy hiếp, cho nên cuối cùng Ngũ Quốc công rốt cục đạt được ước muốn, thành công lấy được mấy vạn mẫu ruộng nước tới tay.



Kỳ thật giá trị của mẫu ruộng nước này không chỉ ở chỗ mấy vạn mẫu ruộng nước, nếu đi tiếp về hướng đông, đó là một mảnh hoang nguyên, nói là hoang nguyên, kì thực là bởi vì không có người khai khẩn, Ngũ Quốc công tài đại khí thô, chỉ cần chịu khai khẩn vùng hoang nguyên kia, không đến hai năm sẽ hồi lại vốn, kiếm thêm được một món tiền lớn.



Cho nên Ngũ Quốc công đối với mẫu ruộng nước này có thể nói là tình thế bắt buộc, dù sao liên tiếp tổn thất nhiều như vậy, luôn phải tìm vài chỗ đem bồi thường lại.



Mộc Tịch Bắc lại an tĩnh đợi mấy ngày, tin tức nhiều cửa hàng của Ngũ gia bị cháy một khi truyền khắp các nơi, cộng thêm hôm đó nam tử áo tím cố ý bại hoại thanh danh Ngũ gia ân tình mờ nhạt, trong lúc nhất thời, tình hình của Ngũ gia rất không lạc quan.



Cho đến một ngày Thanh Từ đẩy cửa vào, nói cho Mộc Tịch Bắc Ngũ Quốc công đã lấy được tất cả khế ước ruộng nước, đồng thời đã khẩn cấp tìm người khai khẩn, lần nữa tu sửa lại, công trình to lớn, nhưng ở trong thời gian cực ngắn đều đã chuẩn bị đúng chỗ.



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, sau đó nói với Thanh Từ: " Nếu hai người nông dân trong thôn lại tới tìm ta, liền nói cho bọn họ ta đã trở về, dẫn bọn họ tới gặp ta."



Thanh Từ nhẹ gật đầu, Mộc Tịch Bắc vẫn tiếp tục suy nghĩ, ăn mặc, ở, đi lại, đây là ngành nghề kinh doanh cơ bản nhất cũng là ngành nghề kiếm lợi nhiều nhất, trên ngành đi lại Ngũ gia phát triển cũng không nhanh mạnh, nhưng dừng chân một chỗ vẫn không sai, chỉ là Mộc Tịch Bắc tạm thời lại không nghĩ đi động khách điếm Ngũ gia, bởi vì dân chúng dù sao cũng không phải kẻ ngốc, nếu đang êm đẹp mà khách điếm của Ngũ gia cũng đột nhiên xảy ra chuyện, chắc hẳn không ít người sẽ cho rằng đây là có người cố ý nhằm vào, ngược lại sẽ dễ dàng biến khéo thành vụng.



Tốt quá hoá dở muốn nói tới chính là đạo lý này.



" Tiểu thư, nghe nói ôn dịch lan đến trong thôn kia, hai tên pháp sư đến đó, cũng không biết dùng biện pháp gì, mấy người chịu bỏ ra nhiều tiền đều được trị liệu tốt, mà những người dân khác lại còn mang hết tất cả vật quý giá trong nhà mình ra. " Thanh Từ mang theo vài phần hiếu kì mở miệng nói.



" Tất cả mọi thứ đều đem ra? " Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.



" Tin tức thám tử truyền đến là nói như vậy, càng khoa trương hơn là dân chúng đối với hai pháp sư này quả thực là tôn thờ, bọn hắn nói cái gì thì chính là cái đó, thậm chí có người còn cống hiến luôn cả vợ con của mình, tin rằng nếu pháp sư kia nói muốn làm Hoàng đế, bọn họ chắc hẳn cũng sẽ ủng hộ. " Thanh Từ vẻ mặt phức tạp, nàng thực sự nghĩ mãi mà không rõ, tên pháp sư này đến cùng là dùng thủ đoạn gì mà khiến dân chúng si mê như vậy.



Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, nghe Thanh Từ miêu tả thì hai tên pháp sư này dường như có chút kỳ quặc.



" Có điều tra lai lịch của hai người này không? " Mộc Tịch Bắc hỏi Thanh Từ.



" Có tra qua, chỉ là cái gì cũng không tra ra, hai người này giống như vô hình đột nhiên xuất hiện vậy. " Thanh Từ cũng là vẻ mặt nghi vấn, nàng cũng rất tò mò, hai người này chẳng lẽ là vô hình xuất hiện, vì sao một chút tung tích đều tìm không được?



Mộc Tịch Bắc cau mày không có mở miệng, nếu như cố ý che dấu tung tích, chắc là sẽ không dễ dàng để nàng tra được.



Ngay lúc Mộc Tịch Bắc đang suy nghĩ sâu xa, tiền viện lại đột nhiên truyền đến một tin tức: " Thanh quốc công chúa bị người bắt cóc!"



Mộc Tịch Bắc đứng lên, để nha hoàn đến bẩm báo tin tức thuật lại sự tình cụ thể đã xảy ra: " Đem trọn chuyện xảy ra nói nghe một chút."



" Hôm nay chủ mẫu mang theo Lục tiểu thư cùng hai nô tỳ ra đường chọn mua một vài thứ, nhưng mà lúc đi đến trước cửa Điêu Lang Ngọc Thế, lại đột nhiên có một chiếc xe ngựa không biết từ chỗ nào lao tới, gào thét mà qua, thừa dịp chúng ta không có chú ý, liền bắt chủ mẫu vào trong xe rồi mang đi. " Nha hoàn kia mở miệng nói.



" Hôm nay là ngươi bồi mẫu thân đi ra đường? " Mộc Tịch Bắc nhìn nha hoàn kia hỏi ngược lại.



" Không phải, nô tỳ là Lão Thái phi phái tới truyền lời cho tiểu thư. " Nha hoàn kia phủ định nói.



Bởi vì không phải người trong cuộc, nên Mộc Tịch Bắc cũng không tiếp tục mở miệng hỏi nàng ta, chẳng qua là cảm thấy vấn đề này dường như rất kỳ quặc, Thanh Quốc công chúa ở Tây La không đắc tội người nào, nếu nói có người muốn trả thù, cũng không nên bắt Thanh Quốc công chúa, dù sao Mộc Chính Đức coi trọng Lão thái phi cùng sủng ái mình, đều đã truyền ra ngoài, vì sao phải bắt Thanh Quốc công chúa?



Cho nên, Mộc Tịch Bắc cũng nhanh chóng loại bỏ khả năng có người muốn bắt Thanh Quốc công chúa để uy hiếp Mộc Chính Đức đáp ứng mục đích nào đó.



Nếu nói nếu như Thanh Quốc công chúa xảy ra chuyện ở đây, muốn để Thanh Quốc giận lây sang Mộc Chính Đức, thì cũng không có khả năng, cho dù trong lòng Thanh Quốc oán giận Mộc Chính Đức, nhưng hẳn cũng phải hiểu được, chuyện này cũng không phải đều là sai lầm của Mộc Chính Đức, cùng với đắc tội Mộc Chính Đức hiện giờ có thế lực khổng lồ ở Tây La, không bằng lợi dụng lòng áy náy của Mộc Chính Đức với Thanh Quốc công chúa đến giúp đỡ Thanh Quốc thực hiện một ít mục đích thì hơn.



Bởi vậy, Mộc Tịch Bắc nhanh chóng bài trừ khả năng trả thù Mộc Chính Đức.



Còn khả năng nữa, đó là kẻ thù ở Thanh Quốc của Thanh Quốc công chúa đến đây ám sát, nhưng mà Thanh Quốc công chúa một giới nữ lưu, đến Tây La, đã không còn tạo thành uy hiếp gì với người Thanh Quốc nữa, trừ phi là một ít thâm cừu đại hận, cho nên căn bản không cần thiết phải đến Tây La truy sát, hơn nữa Thanh Quốc công chúa trước đó không lâu mới từ Thanh Quốc trở về, bởi vậy, khả năng này cũng bị bài trừ.



Mộc Tịch Bắc yên lặng một lát, nha hoàn kia đang cúi đầu, bởi vì thời gian im lặng quá dài, nên có hơi giương mắt liếc nhìn Mộc Tịch Bắc, lại phát hiện nàng đang ngưng mắt suy nghĩ sâu xa, không biết suy nghĩ cái gì, rất nhanh lại cúi đầu xuống, cũng không dám thúc giục.



Mộc Tịch Bắc nghĩ đi nghĩ lại, liền nở nụ cười, nếu như mấy cái này đều có khả năng bị loại bỏ, như vậy lý do Thanh Quốc công chúa bị bắt cóc thật sự có chút kì quái.



" Đi, ta theo ngươi đi tiền viện." Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với nha hoàn.



Nha hoàn không biết vì sao Mộc Tịch Bắc vừa mới vẻ mặt nghiêm túc lại đột nhiên nở nụ cười, chỉ gật gật đầu, yên lặng ở phía trước dẫn đường.



Lúc Mộc Tịch Bắc đến phòng trước, Lão thái phi và Mộc Chính Đức cũng đều ở đó, còn có Mộc Hải Dung sắc mặt trắng bệch ở một bên.
Tiếp tục nói: " Các ngươi có thể liên hợp lại cáo trạng Ngũ gia ép ruộng giá thấp, ép mua ép bán, thậm chí là sử dụng đủ loại thủ đoạn cường thủ hào đoạt uy hiếp lợi dụ. "



" Chúng ta hiểu ý tiểu thư. " Trong mắt của nam tử khôn khéo hơn lóe lên một tia sáng, cho dù gặp mặt Thánh thượng bọn hắn đều sợ hãi, nhưng mà toàn bộ người trong thôn đều bị người như vậy lừa gạt, bọn hắn không thể không vì thế mà phấn đấu, nếu không mất đi cơ hội này, những ruộng đồng kia bọn hắn mãi mãi cũng không lấy lại được.



" Những tiền bạc mà Ngũ quốc công phủ dùng để mua ruộng đất các ngươi còn giữ không? " Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại.



" Còn ở đây, đa số đều còn, bởi vì không có ruộng đồng, biết về sau cái gì cũng đều phải dựa vào tiền, tiền này vốn cũng không nhiều, cho nên trừ phi là trong nhà có việc gấp, phần lớn chúng ta đều không có xài."



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, lúc trước lúc nàng để Thanh Từ nghe ngóng, phát hiện Ngũ quốc công cho người nâng một rương gỗ lim, bên trong đều là tiền bạc, bởi vì ruộng tốt diện tích lại cực lớn, cho nên Ngũ quốc công muốn nhanh chóng xuất ra nhiều tiền bạc như vậy cũng không dễ dàng.



Cho nên Mộc Tịch Bắc cho rằng, những tiền bạc này đều là Ngũ Quốc công mới vừa lấy ra từ trong tiền trang, bằng không ông ta căn bản là không thể chuẩn bị ra nhiều số bạc vụn đến phân phát cho những tá điền này như vậy.



Cho nên, chỉ cần số tiền này đều là từ trong một tiền trang ra, thì đó chính là một chứng cứ tốt, đủ để chứng minh những tiền bạc kia là từ chỗ Ngũ Quốc công mà ra, đồng thời, người trong thôn lại cùng nhau chỉ chứng, dù Ngũ quốc công có mấy cái miệng cũng nói không rõ ràng.



" Chủ ý của tiểu thư rất hay, chỉ là ta có chút lo lắng sợ người giàu có trong thôn không nguyện ý làm chứng với chúng ta, sợ đắc tội người ta, những người này ngày thường thoạt nhìn diễu võ giương oai, kỳ thật rất dối trá. " Nam nhân trung thực lại mở miệng, trong mắt mang theo kích động nhưng cũng có mấy phần lo lắng.



" Điểm ấy ngươi không cần lo lắng, chỉ cần các ngươi nói cho những phú hào kia chuyện lần này có Tướng phủ ở sau lưng làm chỗ dựa, bọn họ nhất định ước gì đi chỉ chứng Ngũ quốc công, các ngươi có thể ngẫm lại, nếu bọn họ ở trong thôn các người là phú hào, đất đai của bọn họ tất nhiên là không ít, thế nhưng một mẫu ruộng vào tay Ngũ quốc công phủ, liền khiến cho bọn họ tổn thất gần mười lượng bạc, sao bọn họ có thể chấp nhận được? " Mộc Tịch Bắc giải thích nói.



Mộc Tịch Bắc vừa nói như vậy, hai người kia cũng đều an tâm, trong lòng mơ hồ mang theo vui sướng, cảm thấy ruộng nước nhà mình có lẽ là có thể cầm về, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt rõ ràng mang theo cảm kích.



Mộc Tịch Bắc cười nói: " Nhưng có một chuyện các ngươi trở về vẫn phải bàn bạc với người trong làng một phen, đó là không nên nhắc đến chuyện của đạo sĩ kia, bởi vì đạo sĩ kia giờ đã đi xa, nếu như các ngươi lôi chuyện của đạo sĩ ra nói, mà các ngươi lại không thể giao người ra, không có chứng cứ, sẽ không chứng minh được là Ngũ quốc công thông đồng với đạo sĩ, sẽ chỉ làm tình hình của các ngươi càng bất lợi thêm, cho nên dựa theo ý của ta đó là, các ngươi cứ nói Ngũ quốc công vì thu mua ruộng nước trong tay các ngươi, dùng bất cứ thủ đoạn nào, mà đừng nhắc đến chuyện của đạo sĩ kia."



Hai người hiện tại vô cùng tin tưởng Mộc Tịch Bắc, cẩn thận nghĩ nghĩ, đúng là đạo lý này, liền nhao nhao đáp ứng, nói sau khi trở về nhất định dặn dò mọi người giữ miệng như bưng, tin tưởng người muốn lấy lại ruộng đồng, nhất định đều sẽ ngậm kín miệng.



Sau đó Mộc Tịch Bắc lại cùng hai người nói chuyện phiếm vài câu, tỉ như mấy chuyện ruộng nước của bọn họ hàng năm có thể cho ra bao nhiêu thóc, có dễ trồng trọt hay không, đợi đến gần chạng vạng tối, Mộc Tịch Bắc giữ hai người lại dùng cơm, hai người nói thế nào cũng không chịu, cùng nhau đứng dậy cáo từ.



Mộc Tịch Bắc nhìn đồ ăn trên bàn không muốn ăn chút nào, hiện nay thời tiết càng ngày càng nóng lên, khẩu vị của nàng cũng kém theo.



Kỳ thật ban đầu nàng cũng không muốn dùng biện pháp phiền toái như vậy, nàng ban đầu nghĩ chính là thu mua những tá điền này, để bọn họ giá thấp bán ruộng cho Ngũ gia, sau đó nàng lại ra tay giúp bọn họ thu hồi lại.



Trước bất luận biện pháp này có được hay không, chỉ nói người nhiều thì tai hoạ nhiều, liền không dễ đối phó như vậy, không chừng tin tức truyền ra ngoài, đến lúc đó Ngũ quốc công muốn xoay người có thể nói là hết sức dễ dàng, dù sao cũng có dấu vết mà lần theo.



Cho nên nàng mới có thể thiết kế như bây giờ, thiết kế này chỉ có một điểm không tốt, đó chính là tốn thời gian quá dài, điểm ấy mới đầu khiến cho Mộc Tịch Bắc do dự rất lâu, bởi vì hiện tại tình thế ở Đế Đô rất gấp gáp, mỗi một giây đều là thay đổi trong nháy mắt, nhưng chuyện này cộng lại lại phải tiêu tốn thời gian hơn hai mươi ngày, thật sự là có chút lãng phí.



Mà An Nguyệt Hằng bây giờ thiếu chính là thời gian, mà mình thiếu cũng là thời gian, hai người đều đang đọ sức, nhưng mà sau khi suy nghĩ hồi lâu, Mộc Tịch Bắc cho rằng, bây giờ mặc dù Tướng phủ quyền lớn thế lớn, nhưng kì thực lại gây thù hằn quá nhiều, đã có chút ý tứ như giẫm trên băng mỏng, cho nên cuối cùng Mộc Tịch Bắc lựa chọn ổn thỏa mà không phải liều lĩnh, mặc dù có thể sẽ chậm một chút, nhưng mạo hiểm tương đối nhỏ.



" Thanh Từ, hiện giờ ôn dịch bên ngoài thế nào rồi? " Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.



Thanh Từ không có trả lời ngay, nghĩ nghĩ mới nói: " Nghe nói biện pháp của mấy tên pháp sư kia xác thực có thể thực hiện, chỉ có điều bởi vì dược liệu khan hiếm, cho nên cực kỳ đắt đỏ, cũng không thể sử dụng rộng rãi, hơn nữa hai pháp sư này rất bí ẩn, cho đến nay đều không điều tra được, hai người này là từ đâu ra, giống như vô hình xuất hiện vậy."



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, mơ hồ cảm thấy vấn đề này dường như có chút kỳ quặc, nhưng trong nhất thời lại không nói được là chỗ nào không đúng.



Đến tối, Mộc Tịch Bắc sai người mời Mộc Chính Đức tới, dự định cùng ông thương thảo chuyện gặp mặt Thánh thượng.



" Kế này rất được, mặc dù tồn tại rất nhiều chuyện xấu, nhưng mà Hoàng đế bây giờ cũng đang ước gì Ngũ gia sớm ngã, cho nên bây giờ chúng ta đã cung cấp cho Hoàng đế một cơ hội tốt như vậy, Hoàng đế không có lý do không nắm chặt. " Mộc Chính Đức híp lại hai mắt.



Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Chỉ cần trước đó không đi để lọt phong thanh gì là được, may mà con tìm hai người nông hộ kia trước khi Ngũ gia động thủ, nếu không dựa theo tính tình của Ngũ quốc công, không thiếu được sẽ diệt khẩu người."



" Điểm ấy cũng không cần lo lắng, nếu như ông ta thực có can đảm giết người diệt khẩu, chỉ là càng thêm vào cho mình một tội danh thôi, như vậy càng tốt. " Mộc Chính Đức thản nhiên nói.



Mộc Tịch Bắc gật đầu không tiếp tục mở miệng, Mộc Chính Đức nói tiếp: " Lão già Ngũ gia, ta để ông ta ăn vào thế nào thì phải nhả ra thế ấy!"



Trong mắt Mộc Tịch Bắc cũng lóe sáng hàn quang, sau chuyện này, những Thánh nữ tiên nữ Ngũ gia cũng có thể hết thời rồi, đợi nàng biến bọn họ thành những nữ tử người người chỉ sợ tránh không kịp, nàng ngược lại muốn xem xem những nam tử lấy Ngũ gia làm vinh còn chịu ra tay trợ giúp Ngũ gia đã là mặt trời sắp lặn nữa hay không.



" Đúng rồi, cha có phát hiện gần đây An Nguyệt Hằng có hành động gì không? Sao hắn lại nghĩ đến tại thời điểm này tiến về dịch khu, chẳng phải là đem toàn bộ Đế đô đều để lại cho chúng ta? Không sợ chúng ta ở thời điểm này, đưa thế lực hắn vào chỗ chết sao? " Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại, trong lòng nhất thời cũng nghĩ không thông, lúc này, chính là thời khắc nguy cơ tứ phía, An Nguyệt Hằng làm sao lại nỡ bỏ rời khỏi Đế đô?



Mộc Chính Đức dường như cũng đang suy tư vấn đề mà Mộc Tịch Bắc đề ra, tiến về dịch khu, có thể mang đến lợi ích gì cho An Nguyệt Hằng? Đại khái là có thể làm cho An Nguyệt Hằng thu hoạch dân tâm, một lần nữa lấy lại dân tâm mà gần hai năm qua đã dần dần bị Mộc Chính Đức và Ân Cửu Dạ phân chia hết, đạt được dân chúng ủng hộ?



------ Đề lời nói với người xa lạ ------



Lúc đầu muốn nói cái gì đó, nhưng mà sáng nay ta gõ đến hơn năm ngàn, còn có bảy phút lên lớp. Ta chắc bay. Bi đát