Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 142 : Chúng nữ Ngũ gia
Ngày đăng: 00:43 19/04/20
Hai ngày sau, lâm triều
" Khởi bẩm Bệ hạ, ngày hôm trước có mấy nông dân sở hữu ruộng đất ở ngoài Đế đô tìm đến vi thần, thỉnh cầu vi thần làm chủ cho bọn họ, nhưng vi thần cho rằng bản thân mình thật sự không có quyền lợi này, cho nên hôm nay thượng trình Thánh thượng, sau khi những nông dân kia biết được vi thần không thể làm chủ việc này, họ liền thỉnh cầu được gặp mặt Thánh thượng. " Mộc Chính Đức đứng ở vị trí đầu, mở miệng nói với Hoàng đế ở trên cao.
Trong lòng Ngũ quốc công nhảy dựng, bỗng nhiên sinh ra một dự cảm không tốt: " Đây quả thực là hồ nháo! Chẳng qua là dân chúng thấp cổ bé họng, tiểu dân nhỏ bé, chẳng lẽ, Tướng gia còn trông cậy vào Bệ hạ có thể gặp mặt bọn họ sao? "
Mộc Chính Đức liếc nhìn sườn mặt của Ngũ quốc công rồi mở miệng nói: " Quốc công đại nhân lời này sai rồi, dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của thiên tử, ở trên đất này, dân nào mà không phải là dân của Bệ hạ, dân chúng thấp bé cũng là con dân của Bệ hạ, bệ hạ Thánh Quang phổ chiếu, tụ tập thiên hạ bá tánh, bây giờ bá tánh là bởi vì tín nhiệm Bệ hạ mới có thể thỉnh cầu Bệ hạ làm chủ, nhưng Quốc Công đại nhân rốt cuộc vì sao lại cản trở như thế? "
" Hừ, ta có gì mà cản trở, nếu như Bệ hạ đáp ứng, ta tự nhiên là không có ý kiến. " Ngũ quốc công mở miệng nói.
Ngũ quốc công có thể xem như một người tĩnh dưỡng không tồi, mặc dù dựa vào thương nghiệp làm giàu, nhưng vẫn luôn tĩnh dưỡng không tồi, cũng bởi vì sự khôn khéo và thông minh của một người buôn bán, mới khiến cho ông ta hiếm khi xé rách mặt với người ta, cho dù lần đầu gặp không được thoải mái, nhưng lần sau gặp lại vẫn là vẻ mặt tươi cười.
Thế nhưng bây giờ đối mặt với Mộc Chính Đức, Ngũ Quốc công rốt cuộc không còn giả vờ được nữa, tin tưởng nếu như điều kiện cho phép, ông ta thậm chí còn muốn tiến lên hành hung Mộc Chính Đức một trận.
" Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cho rằng những người nông dân này nhất định là bị thiên đại ủy khuất, bằng không cũng sẽ không nghĩ tới muốn cáo ngự trạng. " Phương Tỉnh sống sót từ trong sự kiện tai ương lần trước, gần đây cực kỳ để bụng, chắc là Mộc Chính Đức bảo hắn lập tức đi chết, hắn cũng sẽ không nhíu mày một cái.
Hoàng đế làm bộ dạng suy nghĩ, kỳ thật chuyện này ngày hôm qua Mộc Chính Đức cũng đã nói qua với ông ta rồi, ông ta đương nhiên là mừng rỡ khi Ngũ gia có nhược điểm rơi vào trên tay mình, dù sao Ngũ gia là đại tộc khác biệt với Bàng gia, bởi vì Ngũ gia cái gì cũng nhiều, lương thực nhiều, vải vóc nhiều, khách điếm nhiều, dịch trạm nhiều, cho nên mỗi lần chèn ép Ngũ gia chính mình cũng có thể kiếm thêm một khoản lớn.
Mặc dù làm cho Hoàng đế không vui chính là mỗi lần Mộc Chính Đức đều muốn được chia mấy chén canh, thế nhưng ông ta lại không thể không nuốt xuống cục tức này, dù sao cho đến bây giờ chính mình vẫn phải dựa vào Mộc Chính Đức.
" Vậy liền dẫn người tới đây đi, Trẫm cũng muốn xem xem bọn họ có ủy khuất gì. " Hoàng đế trên cao nhìn xuống nói.
Rất nhanh liền có người dẫn người tới, có hơn hai ba mươi người, cầm đầu vẫn như cũ là hai người Mộc Tịch Bắc tìm đến trước đó.
Một đoàn người đều có chút run rẩy, một đường đến nơi này đã choáng váng mắt của bọn họ, đời này của bọn họ, không, hoặc là nói mấy đời cũng chưa từng gặp qua kim bích huy hoàng như vậy, từng nhóm cung nữ ăn mặc như Thiên Tiên cùng từng hàng thị vệ uy vũ, làm bọn họ một đường ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bây giờ đi vào đại điện, trong lòng lại càng sợ hãi hơn.
Trên đại điện là long ỷ hoàng kim, tỏ rõ nam nhân ngồi trên cao ấy là chúa tể quyết định mạng sống của tất cả bá tánh thiên hạ Tây La, bọn họ không hiểu cái gì là quyền lợi tranh chấp, cũng không biết trong tay Hoàng đế rốt cuộc có thực quyền gì, bọn họ chỉ biết là ngày thường vị thôn trưởng ở trước mặt bọn họ tiền hô hậu ủng nhưng giờ đây ngay cả một tên thị vệ trong hoàng cung cũng không sánh bằng.
Hai bên đại điện là văn võ bá quan, đều là một thân hoa phục, trên miếng vá trước ngực có thêu tiên hạc gà cảnh, còn có một số thứ mà bọn họ không quen biết.
" Các ngươi có oan tình gì cứ nói, tự có Trẫm làm chủ cho các ngươi. " Hoàng đế hơi thả chậm ngữ khí, đại khái là muốn biểu hiện một chút uy danh nhân từ của một vị quân chủ thánh minh.
Nam tử khôn khéo xem như trấn định nhất, mà tên trung thực hơn lại không có lý trí trấn định như vậy, có điều lại có cảm giác lão tử bất chấp tất cả, dám đánh cược cả tính mạng.
" Tham kiến bệ hạ, bệ hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, bọn tiểu dân chính là người dân ở thôn ngoài Đế Đô mười dặm, nhóm tiểu dân nhiều thế hệ đều là dựa vào ruộng nước bên ngoài đế đô sống qua ngày, mặc dù không tính là giàu có, nhưng ấm no cũng không thành vấn đề, thế nhưng vài ngày trước đó, nhóm tiểu dân lại bị một đại quan buộc phải bán ruộng nước kia ra ngoài. " Mở miệng trước chính là tên nam tử khôn khéo, cứ việc cố gượng trấn định, thế nhưng trong lòng bàn tay vẫn ra không ít mồ hôi, có điều hắn nghĩ, bọn hắn cũng không làm việc trái với lương tâm, không cần phải sợ.
Hoàng đế cau mày không có mở miệng, tên trung thực hơn do dự một chút, cũng mở miệng nói tiếp: " Bệ hạ, thảo dân là người vụng về, cái gì cũng không hiểu, nhưng cũng biết những ruộng nước ở đế đô ít nhất cũng có thể bán được mười lượng bạc một mẫu, nhưng mà đại quan kia lại chỉ cấp cho chúng ta ba bốn lượng bạc, cái này sao có thể chấp nhận được, bọn thảo dân không muốn bán, đại quan kia lại mang người đến thôn chúng ta đánh đập một phen, lại còn bắt đi thân nhân của chúng ta bắt chúng ta thỏa hiệp."
Người trung thực kia dừng một chút rồi tiếp tục nói: " Thảo dân vốn cũng sợ đại quan kia trả thù, nhưng mà nghĩ đến nếu như không có ruộng đồng, nương tựa vào chút tiền bạc ấy, bọn thảo dân cũng sống không được bao lâu, cho nên bây giờ thảo dân cũng bất chấp tất cả, chỉ hi vọng Bệ hạ có thể làm chủ cho chúng ta. "
Những bá tánh còn lại ở sau lưng vẫn luôn cúi đầu sát đất, đều nhao nhao phụ họa theo, có người cuối cùng còn đánh bạo, vén quần áo trên người lên, lộ ra làn da bị đánh xanh xanh tím tím, còn có không ít trẻ con, cũng bị đánh không nhẹ, chỉ vừa nhìn thấy vết thương trên người, liền nhịn không được khóc lớn lên, lại bị người nhà quát lớn mới nín khóc.
Hoàng đế một tay đập mạnh vào trên tay vịn long ỷ, sắc mặt tức giận: " Rốt cuộc là người phương nào gây nên! Dưới chân thiên tử, vậy mà làm ra chuyện thương thiên hại lí đến bực này, làm việc không tuân theo kỷ luật, rốt cuộc có còn để Trẫm vào mắt nữa hay không! "
Mí mắt của Ngũ Quốc công giật không ngừng, nhưng trong lòng thì thầm mắng những tên làm việc kia, sao lại còn động tay đánh người, mà những người này sao lại đầu nhập vào trên người Mộc Chính Đức, phải biết rằng, cũng không phải ai có oan tình gì thì đều có thể nhìn thấy những người làm quan này, nếu không những quan lại này mỗi ngày cũng không cần làm việc khác, chỉ sợ trước cửa sớm đã kín người hết chỗ.
" Là Ngũ Quốc công đại nhân... " Những người dân kia mang theo vài phần sợ sệt, cùng nhau chỉ chứng là Ngũ Quốc công đại nhân, trong bọn họ phần lớn hoặc là cơ bản không có ai biết ở đây Ngũ quốc công là người nào, dù sao những người ở đây thấy đều là lộng lẫy cùng không thể xâm phạm như vậy, có điều bọn họ biết là, chỉ cần hôm nay Hoàng đế làm chủ cho bọn họ, những mẫu ruộng đồng kia sẽ trở lại trong tay bọn họ, hơn nữa mấy lượng bạc ấy hình như cũng không cần trả lại, ai sẽ không vui khi đi làm chuyện này chứ?
Hơn nữa những người dân này cho rằng, bọn họ đông đảo nhiều thế hệ, cho dù Ngũ Quốc công muốn tìm bọn họ trả thù, sợ là cũng không thể giết chết tất cả bọn họ đi.
" Ngũ ái khanh! Đây là có chuyện gì, ngươi có phải nên cho trẫm một lời giải thích hay không! " Hoàng đế nhìn về phía Ngũ quốc công, trên mặt lộ ra biểu tình tức giận.
Ngũ Quốc công lập tức quỳ trên mặt đất mở miệng nói: " Khởi bẩm Bệ hạ, những điêu dân này ăn nói bừa bãi, vi thần xác thật lấy giá thấp mua vào những ruộng nước kia là không giả, nhưng đó lại là bọn họ tự nguyện bán cho vi thần. "
Mộc Chính Đức vẻ mặt tươi cười mở miệng nói: " Quốc công đại nhân là đang nói chuyện cười? Chẳng lẽ những người dân này đầu óc đều bị nước vào, giá bình thường không bán, lại nhất định phải bán giá thấp cho Quốc công đại nhân?"
" Ý của Mộc tướng chẳng lẽ là lão phu đang nói láo? " Ngũ quốc công đầu tiên là lạnh lùng nhìn Mộc Chính Đức một cái, sau đó quay đầu nói với Hoàng đế: " Khởi bẩm Bệ hạ, những điêu dân này lúc trước chịu lấy giá thấp như vậy để bán những mẫu ruộng nước này cho vi thần là bởi vì một đoạn thời gian trước thôn này liên tiếp xảy ra chuyện, về sau gặp đạo sĩ đoán mệnh, nói cái gì phong thủy của nơi đó đã kém đi, sẽ chỉ càng ngày càng tệ hơn, đến cuối cùng thậm chí cả lương thực đều không có mà ăn, bọn họ sợ càng kéo dài càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng những mẫu ruộng nước này sẽ bị hoang phế trong tay mình, cho nên mới lấy giá thấp bán đi."
Mộc Chính Đức thấy vậy lại nói: " Nếu là phong thuỷ biến kém, vì sao Quốc Công đại nhân còn muốn mua? Chẳng lẽ không sợ không có một ngọn cỏ?"
" Lão phu làm kinh doanh nhiều năm, lại càng không thờ phụng chuyện phong thuỷ vừa nói, tin tưởng chỉ cần cần cù chăm chỉ lao động, thì nhất định sẽ có thu hoạch. " Ngũ quốc công vẻ mặt thản nhiên.
Những nông dân quỳ gối trong đại điện thấy vậy ai ai cũng bất mãn trong lòng, sau khi nghe nam tử khôn khéo và nam tử trung thực trở về nói lại, bọn họ mới biết được thì ra tên đạo sĩ thần bí hề hề kia là Ngũ Quốc công tìm đến, là vì lừa gạt bọn họ, lấy giá cực thấp để thu mua ruộng của bọn họ.
Cho nên có thể nói trong lòng những người này cực kì oán hận Ngũ Quốc công, bây giờ nghe được ông ta thoái thác như vậy, từng người càng lên cơn giận dữ, vô cùng tức giận.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nhích người, hướng tới trước ngực nam tử, nhẹ nhàng hôn lên môi mỏng của nam tử.
Ân Cửu Dạ, chúng ta có thể hạnh phúc sao?
Nam nhân cũng không tỉnh lại, chỉ là cánh tay vòng ở bên hông nữ tử lại rất dùng sức, Mộc Tịch Bắc khôi phục tư thế cũ, an tĩnh nằm dựa vào ngực nam tử, dần dần cũng hơi buồn ngủ, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Tiếng ve kêu râm ran, gió mát nhẹ thổi, dương liễu phất phơ, trong không khí tản ra mùi thơm ngát nhàn nhạt của hoa cỏ, hơi hơi khô ráo, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Lúc hai người tỉnh lại, trăng đã treo cao giữa bầu trời, sắc trời tối đen.
Mộc Tịch Bắc vừa ăn cơm, vừa nói lại với Ân Cửu Dạ tính toán của mình, thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn cho Ân Cửu Dạ, hắn cũng không nói chuyện, chỉ là từng ngụm từng ngụm ăn hết thức ăn mà nàng gắp.
Dùng bữa tối xong, Mộc Tịch Bắc đổi lại một thân y phục dạ hành, bị Ân Cửu Dạ nhìn chằm chằm hồi lâu, dù sao y phục dạ hành đều là bó sát người, đem đường cong của nữ tử phác hoạ hoàn mỹ vô khuyết.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc thoáng đỏ lên, ban đầu Ân Cửu Dạ không đồng ý cho nàng đi, nhưng lại không lay chuyển được nàng, đành phải mặt đen đáp ứng.
Mộc Tịch Bắc gọi những người mặt quỷ tới, đếm đếm, hôm nay có mười người đến, xem như nhiều rồi.
Mộc Tịch Bắc giơ lên tư liệu trong tay, nói với Sơ Nhất: " Sơ Nhất, ngươi cùng Sơ Thập tiến về phủ Ngự Sử, đây là trượng phu của Nhị tiểu thư Ngũ gia Ngũ Ái Oánh, trước đó không lâu vừa mới ngồi vào vị trí này, các ngươi giải quyết tên tân Ngự Sử này, nhưng mà nhớ kỹ phải ở trên giường Ngũ Ái Oánh. "
Sơ Nhất sờ sờ cái mũi, dường như cảm thấy việc này có chút ý tứ, Mộc Tịch Bắc lại nói tiếp: " Nhớ kỹ trên người không được có bất kỳ vết thương gì, đừng để người ta điều tra ra có trúng độc, phải tạo ra dáng vẻ hắn chính là ngủ qua một giấc, liền không tỉnh lại nữa, là tự nhiên mà chết."
Sau đó, Mộc Tịch Bắc lại lấy ra tư liệu của Ngũ tiểu thư Ngũ Vấn Hinh, nói với Sơ Nhị và Sơ Cửu: " Ngũ Vấn Hinh là Ngũ tiểu thư Ngũ gia, trượng phu chức vị vốn là không tệ, có điều bởi vì một khoảng thời gian trước bị chuyện Ngũ Thạch Tán liên luỵ, nên bây giờ đã bị giáng chức, ngược lại không tạo thành đại uy hiếp gì, chỉ là ta cần các ngươi làm mấy việc nhỏ. "
Sơ Nhị chỉ là gật đầu, Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: " Trước tiên thả mị dược ở trong phòng Ngũ Vấn Hinh, làm trượng phu của nàng ta tận hứng, sau đó làm cho dung mạo Ngũ Vấn Hinh bị hư tổn, tạm thời không thể gặp mặt trượng phu, lại cho trượng phu của nàng ta dùng chút dược vật không thể sinh hoạt vợ chồng, đồng dạng, tuyệt đối không nên lộ ra sơ hở, để cho người ta phát giác, chỉ làm cho hắn tưởng rằng là do hoan ái quá độ tạo thành. "
Trong đầu Mộc Tịch Bắc nhanh chóng hiện lên, Ngũ Lưu Ly không có trượng phu, Ngũ Thanh Thanh tạm thời chưa động, còn Ngũ Bạch Hồng thì lại gả cho một thương nhân có tiền.
Mộc Tịch Bắc nói với Sơ Tam: " Các ngươi đến nhà của Ngũ Bạch Hồng, phóng hỏa đốt phòng ở của trượng phu nàng ta là được, lại lấy ngân phiếu của hắn đi, làm thành dáng vẻ bị đốt thành tro bụi. "
Lão Cửu Ngũ gia còn chưa lộ diện, lần này trước cứ bỏ qua nàng ta, Mộc Tịch Bắc ở trong đầu nhanh chóng lướt qua những người này một lượt, rồi sau đó nói tiếp: " Chính thê của Tam ti tuần án là một muội muội của Ngũ Quốc công, các ngươi hạ chút thuốc mê với hắn là được, làm ảnh hưởng đến tinh lực của hắn, khiến hắn cảm thấy thân thể mình càng ngày càng không tốt. "
Cuối cùng còn có một người là tỷ tỷ của Ngũ Quốc công, chính thê của Cửu môn Phó Đô thống: " Người này chỉ có một đứa con trai, nhưng lại không phải nữ nhân Ngũ gia sinh ra, mà là do một thị thiếp sinh ra, chẳng qua vẫn luôn được nuôi dưỡng dưới tay nữ nhân Ngũ gia, cho nên các ngươi hãy khiến đứa nhỏ này sinh bệnh một hồi rồi khỏi, lại nghĩ cách khiến cho khí sắc của nữ tử Ngũ gia thoạt nhìn hồng nhuận một chút, đầy đặn một chút, tất cả mọi người cũng là như thế. "
Mộc Tịch Bắc phân phó một phen, năm nhóm hắc y nhân trong nháy mắt liền biến mất không thấy, Mộc Tịch Bắc cũng không vội, cho dù muốn nhanh, nhưng có mấy nhà vẫn phải chờ thêm mấy ngày mới có thể nhìn thấy hiệu quả, chỉ là gần đây Mộc Tịch Bắc rất nhàn rỗi, vừa rồi quan sát Ân Cửu Dạ, nàng đột nhiên lại có ý nghĩ muốn sinh con cho hắn, cứ như vậy, trôi qua một đời dài đằng đẵng.
Cho nên, Mộc Tịch Bắc quyết định đến Nhiếp Chính Vương phủ, nhìn con trai của Ngũ Thanh Thanh cùng An Nguyệt Hằng, xem lại cơ quan trải rộng khắp Nhiếp Chính Vương phủ có thay đổi hay không.
Dứt lời, một đoàn người bắt đầu hành động, bởi vì đến kiếp này Mộc Tịch Bắc không có nội lực, cho nên ngoại trừ một ít chiêu thức giết người ra, dường như không có bản lãnh gì.
Ân Cửu Dạ không thể bỏ mặc nàng, đành phải thời khắc mang nàng ở bên cạnh.
Ôm nữ tử trong ngực, có chút gian nan tránh đi ám vệ Nhiếp Chính Vương phủ, Mộc Tịch Bắc thầm gật đầu, còn giống bố trí của mình khi đó.
Sau đó, Mộc Tịch Bắc lặng lẽ lẻn vào phòng con trai Ngũ Thanh Thanh, nam hài vô cùng trắng trẻo mập mạp, phấn điêu ngọc trác, tạm thời nhìn không ra là giống ai.
Khóe mắt của Mộc Tịch Bắc có chút ướt át, đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc hai má béo múp míp của đứa nhỏ, sinh ra một loại cảm động chưa từng tồn tại, là cảm động với sinh mệnh, một đứa bé nhỏ như vậy lại có thể lớn lên thành một người độc lập, trong thời gian này là phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cùng mồ hôi, trải qua bao nhiêu mưa gió.
Ân Cửu Dạ ôm nữ tử vào trong ngực, mím chặt môi, không có mở miệng, có trời mới biết, hắn là tuyệt không muốn có con, đồ vật phiền phức như thế, dựa vào tính tình của Mộc Tịch Bắc, còn không đem tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người đứa nhỏ?
" Đi, đi nhìn Ngũ Thanh Thanh một cái. " Mộc Tịch Bắc thu liễm cảm xúc, nàng sẽ không giơ đao nhắm ngay đứa bé này, chỉ là sống ở trong hoàn cảnh như vậy, trực giác của Mộc Tịch Bắc cảm thấy nó sẽ không sống được quá lâu.
Hai người lại lẻn ra ngoài, dưới sự chỉ huy của Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ liền ôm Mộc Tịch Bắc nhảy đến nóc phòng Ngũ Thanh Thanh, nhấc lên gạch ngói, nghe ngóng tình hình.
Ngũ Thanh Thanh còn chưa ngủ, vẫn như cũ là một thân trắng thuần, chỉ là búi tóc từ thiếu nữ đổi thành thiếu phụ, có một phen vận vị đặc biệt, sạch sẽ đơn giản, nói chuyện ôn hòa, thổ khí như lan, thuần khiết không giống người giả tạo.
" Rất đẹp đúng không? " Mộc Tịch Bắc ghé vào nóc phòng nhìn nam tử bên cạnh mở miệng hỏi.
" Không bằng nàng."
Mộc Tịch Bắc bỗng nhiên có chút bận tâm, Ân Cửu Dạ có thể nào chỉ là chọn trúng bộ túi da của mình không, nếu như một ngày kia, mình tuổi già sắc suy, hắn còn yêu mình như giờ nữa không?
Nam nhân dường như biết được suy nghĩ trong lòng Mộc Tịch Bắc, cầm lấy một lọn tóc rủ xuống của nàng vén đến sau tai, ôn nhu nói: " Nàng bộ dáng gì ta đều chỉ thương mình nàng, yêu mình nàng."