Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 284 :
Ngày đăng: 03:35 19/04/20
Người từng luôn bảo vệ Khương Thục Đồng, bây giờ phải đi bảo vệ một người phụ nữ khác!
Bốn năm đó, trái tim Khương Thục Đồng luôn vững vàng, chính là vì có adam.
Dù cho đứa con bị hen suyễn, nhưng cô không sợ, một người Trung Quốc da vàng rất hiếm gặp ở đường phố Frankfort, bởi vì có anh ta, nên Khương Thục Đồng không cảm thấy cô đơn.
Đó là một sự nương tựa lẫn nhau, anh ta như một người cha, một người anh.
Vì vậy, cô mới có thời gian nhớ Cố Minh Thành đến điên cuồng.
Khương Thục Đồng khó chịu khóc thút thít.
Cố Minh Thành luôn chờ sự bùng nổ này, xem cô phản ứng như thế nào.
Trong cả căn phòng, chỉ vọng lại tiếng khóc lớn của Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành luôn cau chặt mày.
Bỗng chốc anh lôi Khương Thục Đồng lên giường, hôn cô một cách mạnh bạo.
Nhưng nước mắt của Khương Thục Đồng không ngừng rơi, đang khóc, tâm tư vốn không đặt ở đây.
Cũng như nước mắt của Khương Thục Đồng không ngừng rơi, Cố Minh Thành có thứ dịch thể nam tính dùng không hết.
Anh lắp đầy Khương Thục Đồng, trút hết vào bụng cô.
Trong lúc trái tim cô đồng thời chứa đựng một người đàn ông khác, anh phải khiến cơ thể cô, đều rót đầy thứ của anh.
Khương Thục Đồng đến một chút sức lực phản kháng cũng không có, cô cũng không muốn phản kháng.
Cố Minh Thành hỏi bên tai cô một câu, “Có yêu anh không?”
“Yêu anh!”
Vấn đề này Cố Minh Thành đã hỏi rất nhiều lần, Khương Thục Đồng cũng đã trả lời rất nhiều lần.
Nhưng mà sau này, đúng là câu trả lời chẳng ra làm sao, không đi vào lòng người, giống như những câu hỏi bình thường như ăn cơm đi ngủ, vốn không cần động não.
Sau này càng là vì chai sạn với Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành hận, anh hận người phụ nữ này đến chết.
Bởi vì hận cô đến chết, thứ mà trong lòng muốn có thì cô lại không chịu cho, vì vậy muốn giết chết cô.
Cố Minh Thành nghĩ đến cáu gắt, trơ mắt nhìn Khương Thục Đồng sắp nghẹt thở.
“Yêu anh ta không?” Anh lại hỏi.
Vấn đề này, anh đã nghĩ trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng cuối cùng không dám hỏi.
Hỏi thế gian, lại còn có chuyện Cố Minh Thành không dám hỏi.
Khương Thục Đồng đã cảm thấy không uổng kiếp này, vì vậy, cô còn ray rứt điều gì chứ?
“À, đúng rồi, Thục Đồng, nói nhỏ cho cô nghe chuyện này, công ty chúng ta vừa có một thực tập sinh mới đến, nghe nói vài ngày trước đã gửi thư tình cho Cố Tổng!” Tiết Lan khẽ nói với Khương Thục Đồng, xem như truyện cười.
Trong đầu Khương Thục Đồng bỗng trống rỗng.
Cô và đa số những người phụ nữ đã kết hôn không giống nhau, thường người chồng gặp những chuyện như vậy, đều cảm thấy rất vẻ vang.
Dù sao bản thân đã gả cho một người đàn ông mà ai cũng thèm khát.
Thường thì cách làm thông thường của phụ nữ lúc này là, xem xem người phụ nữ đưa thư tình này trông như thế nào.
Nếu như không bằng bản thân, thì tràn đầy ưu thế rồi, người như cô cũng dám đưa thư tình cho chồng tôi à?
Nếu nhưng đẹp hơn bản thân, vậy thì nghĩ, cô có đẹp đến mấy, chồng tôi chẳng phải là cũng đã chọn tôi rồi sao.
Tóm lại, tất cả những ưu thế này, đều là tờ giấy chứng nhận kết hôn kia đem lại.
Khương Thục Đồng chỉ ngượng ngùng hé môi, nói, “Vậy à? Cô ta trông có đẹp không?”
“Người đẹp trong cả thành phố này, đẹp hơn cô cũng không có mấy ai! Nhưng mà chính là cô bé này, ngựa non háu đá, theo đuổi Cố Tổng, gan cũng khá to đấy! Hai mươi tuổi đầu.” Tiết Lan nói như trò đùa.
“Vậy à?” Khương Thục Đồng không tập trung.
Tim thắt chặt lại.
Độ tuổi 35, vừa đúng thu hút một số lượng lớn cô gái trẻ, dù sao lúc anh ta còn trẻ, số người theo đuổi anh cũng tương đối nhiều.
Cũng có thể đàn ông lớn tuổi lại càng thích các cô gái trẻ nhiều hơn.
Khương Thục Đồng hy vọng cô bây giờ 20 tuổi đầu biết mấy, cô hy vọng bản thân đem lại cho Cố Minh Thành càng nhiều sức sống và nụ cười.
Nhưng cô chính là tính cách này, có chút trầm lắng, thỉnh thoảng mới hoạt bát ở trước mặt anh.
Trong lòng Khương Thục Đồng đầy lo âu.
Còn hơn gấp trăm lần sự lo âu khi adam muốn đi tìm Tiểu Cù.
Lúc này đây, cô không biết phải làm sao!
Cô rất sợ, rất sợ Cố Minh Thành bị người khác cướp đi.
Khương Thục Đồng thuận miệng nói câu “Có việc” với Tiết Lan rồi lên lầu tìm Cố Minh Thành.
Vừa đúng lúc bắt gặp anh một tay đút túi quần, bước ra từ trong phòng họp.
Ánh sáng trong hành lang âm u, không nhìn rõ dáng người anh, chỉ là cảm thấy bóng hình anh rất cao to.
Dáng vẻ đó, mới đúng thật là kì diệu!