Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 738 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Rất yêu rất yêu em



Dù sao cũng do anh xem Lệ Truyền Anh như món đồ chơi trong tay mình, nghĩ cô sẽ không chạy thoát khỏi bàn tay anh nên mới mở công ty công nghệ hàng không.



Lệ Truyền Anh đúng là ngớ ngẩn hết thuốc chữa.



Cô hừ một tiếng, rời đi!



Thích chơi gì kiểu gì thì chơi, không liên quan tới cô!



Trên đường về, Lệ Truyền Anh vừa tức vừa mệt.



Ông trời đang phái những tay đàn ông khốn nạn xuống để trừng trị cô à?



Tại sao cô gặp nhiều tên đốn mạt thế nhỉ?



Văn Điện Thanh là tiểu nhân, Đường Tiềm là ngụy quân tử.



Ngụy quân tử còn đáng sợ hơn cả tiểu nhân.



Cô gọi điện cho mẹ hỏi lúc Đường Tiềm lúc đi học là dạng người thế nào.



“Anh ta à? Cũng khá tốt mà. Rất lễ phép với thầy cô, tuy tính tình không hoạt bát lắm, nhưng mà ai học giỏi đều là như vậy, cũng không thường tham gia hoạt động thể thao.” Mẹ nói.



Lệ Truyền Anh thấy mình quá sơ suất rồi.



Vì Đường Tiềm là học sinh của mẹ nên cô nới lỏng cảnh giác.



Hôm sau, lúc Minh Nguyên đón Tăng Phàm tan ca có đi ngang qua văn phòng của Lệ Truyền Anh.



Tan ca rồi mà cô vẫn chưa về, cô tựa đầu vào tay mình trong phòng làm việc, đang nghĩ gì đó.



Còn một tay thì chán nản xoay bút.



Minh Nguyên đưa chìa khóa xe cho Tăng Phàm, kêu cô tự về.



“Vậy con thì sao?” Tăng Phàm hỏi.



“Chắc lát nữa sẽ có người đưa con về.”



Minh Nguyên bước vào phòng làm việc của Lệ Truyền Anh, cô đang thẩn thờ xoay bút.



Nhìn thấy Minh Nguyên, ánh mắt cô vẫn giống mới nãy, xoay đầu, “Tôi nghĩ, hay là cậu lấy lại tiền tài trợ đi.”


Đường Tiềm nghĩ, đúng là mình chịu thiệt chỗ nào cả.



Trái lại là Minh Nguyên lại đang chịu lỗ tạm thời, nhưng theo lời Minh Nguyên, anh hẳn là người nằm thế chủ động.



Đường Tiềm biết, Lệ Truyền Anh quay về đã là chuyện không thể nào.



Đường Tiềm cũng là người có đầu óc kinh doanh, nói “Chốt!”



Minh Nguyên không thèm bắt tay với anh ta đã đi khỏi!



Lệ Truyền Anh trở về là một tuần sau đó, kì lạ là trong tuần ấy Đường Tiềm không gọi cho cô nữa.



Cô vốn rất lo lắng.



Bây giờ không gọi cho cô, cô lại càng lo lắng hơn nữa, trong lòng nghĩ không lẽ anh ta đã tố cáo mình rồi?



Càng là giây phút yên tĩnh càng phải cảnh giác.



Nên ngày đầu trở về, cô đã tới công ty Đường Tiềm để xem anh ta đang toan tính cái gì.



Thái độ của Đường Tiềm như thường, “Truyền Anh, xin lỗi, là anh không tốt, lần đó em mệt tới mức xuất huyết bao tử, anh vẫn nhớ, là do anh ép buộc em quá! Những ngày em đi, anh rất nhớ em, công ty này em muốn thì đến, không muốn thì cũng không cần đến, nhưng phần trăm thì em vẫn cứ lấy, được không?”



Lệ Truyền Anh nghĩ: Uống nhầm thuốc rồi à?



Sao đột nhiên lại trở mặt nhanh như vậy?



Với con người và tuổi tác của Đường Tiềm thì không thể nào làm vậy.



Nhưng Lệ Truyền Anh nói ra nghi vấn trong lòng mình, hiện giờ cô đang cố gắng giảm thiểu tiếp xúc với Đường Tiềm.



Sau khi Kim Manh về, đã từng gặp Minh Nguyên một lần ở bệnh viện.



Đột nhiên gặp phải anh chàng đẹp trai trên hành lang, dĩ nhiên là hớn hở rồi.



Minh Nguyên đến để kiểm tra sức khỏe cùng với Minh Sùng Luân, trình độ tiêu tiền của quí tộc.



Khi Minh Sùng Luân kiểm tra sức khỏe ở bên trong, Kim Manh liền trò chuyện với Minh Nguyên, không biết sao lại nói về trải nghiệm của mình và Lệ Truyền Anh ở núi Alpes.



Minh Nguyên chắc cũng rất có hứng thú vì anh luôn nhếch miệng.



“À, đúng rồi, Truyền Anh nói cô ấy thấy cậu che đậy kĩ quá, tinh tế quá, không biết cậu thực sự nghĩ gì. Nếu theo đuổi Truyền Anh thì cậu hãy để cô ấy biết cách nghĩ của cậu, thứ nhất là cô ấy không thích suy đoán tâm tư người khác, thứ hai là EQ cô ta khá thấp nên người ta nhìn là biết ngay, cái đầu cô ấy cũng khá đơn giản! Nhất là với chuyện yêu đương, cố lên!” Kim Manh nâng nắm đấm nhìn Minh Nguyên.



“Vậy à?” Minh Nguyên cười nhạt.