Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 739 :
Ngày đăng: 03:40 19/04/20
Kim Manh đã nói với Lệ Truyền Anh về việc gặp Minh Nguyên, phản ứng của Lệ Truyền Anh là: lắm chuyện.
Dù sau bây giờ cô vừa chia tay với hai người đàn ông, tạm thời cô không muốn bắt đầu một mối tình mới.
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy Minh Nguyên không thực tế.
Kim Manh nói, “Lòng tốt không được báo đáp!”
Hôm đó, Lệ Truyền Anh đang một mình ăn cơm ở nhà hàng, tự cô đã gọi hai món, có phần bít tết 7 phần chín và món khác.
Vừa đúng lúc, Minh Nguyên cũng ở đây, chỗ này vốn rất gần công ty của Minh Nguyên.
Minh Nguyên ngồi đối diện Lệ Truyền Anh, nhìn cô ăn cơm.
“Cậu nhìn cái gì? Có phải là thấy tôi đã thất tình hai lần, cảm thấy đang xem náo nhiệt không! Lệ Truyền Anh hỏi.
“Không có, bây giờ tâm trạng cô thế nào?” Minh Nguyên hỏi.
“Nhìn thấu hồng trần rồi, muốn xuất gia!” Lệ Truyền Anh vừa ăn ngấu nghiến miếng thịt vừa nói.
“Xuất gia?” Minh Nguyên nhìn vào miếng bít tết trên dĩa của Lệ Truyền Anh, “Cách ăn của người xuất gia đều rất nhã nhặn! Hơn nữa người ta cũng không ăn thịt.”
Nghe thấy lời cười nhạo của Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn anh.
Minh Nguyên chỉ cúi đầu cười, lúc nãy anh đã ăn cơm rồi, rất hiếm khi nhìn thấy trong ly của Lệ Truyền Anh lại là trà đang pha, nói, “Sao vậy? Cô cũng uống trà rồi à? Không uống rượu à?”
“Tôi không phải là kẻ nghiện rượu. Đã cai rượu rồi! Phải tập trung làm nghiên cứu!” Lệ Truyền Anh uống một ngụm trà.
Ăn món tây, uống trà, cũng khá thú vị.
“Vậy uống trà lại càng không ngủ được rồi!” Minh Nguyên nói.
“Thì nửa đêm tôi dậy chạy bộ vậy, vận động cũng khá giúp ích đối với giấc ngủ đó!” Lệ Truyền Anh nói.
Minh Nguyên đứng lên rồi đi khỏi, lúc nãy anh đã ăn cơm ròi.
Lệ Truyền Anh lúc nãy đã đến một công ty, trên đường về, vừa đúng lúc đi đến chỗ này, nhìn thấy đối diện có một nhà hàng tây, cô liền đi vào.
Nói không chừng --
Lại gặp được anh ta thật.
Trong phim có câu: Trên thế giới nhiều nhà hàng như vậy, sao tôi chứ phải đi vào nhà hàng này.
Buổi chiều Lệ Truyền Anh ở trong phòng thí nghiệm, quả nhiên như bản thân nói, đã dốc hết toàn bộ tâm trí của mình vào việc nghiên cứu.
Ban ngày quá tỉnh táo, buổi trưa lại uống trà, không cần nghĩ cũng biết là không ngủ được.
Cô mặc bộ đồ chạy bộ, ngồi dậy chạy bộ.
Đã là nửa đêm 11 giờ rưỡi rồi, người đi bộ trên đường phố của New York vẫn còn rất đông đúc.
Không biết đã chạy được bao lâu, lại chạy đến công ty của Minh Nguyên.
Công ty của Minh Nguyên, đèn cũng đã tắt rồi, nhưng vẫn còn vài phòng làm việc vẫn còn sáng đèn.
Bên ngoài cả một tòa nhà, cũng đầy ánh đèn chói lọi, hình như muốn chiếu sáng đôi mắt của Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh đi vào bên trong.
Bảo vệ hỏi cô đến làm gì, cô nói là đến tìm Minh Nguyên.
Bảo vệ hỏi cô là gì của Minh Nguyên, cô nói là – bạn thân của anh ta, một người bạn rất thân.
Bảo vệ đã cho cô vào.
Lệ Truyền Anh không nghĩ quá nhiều.
Chưa từng nghĩ câu nói của bảo vệ, vì cô là bạn của Minh Nguyên, nên đã cho cô vào.
Vì lúc này – Minh Nguyên đang ở đây.
Cô chỉ là cảm thấy khuya như vậy rồi, một công tử nhà giàu như vậy đã về nhà ngủ từ sớm rồi.
Phú nhị đại, chẳng phải đều là dân chơi hay sao!
Bước chân của Lệ Truyền Anh rất căng thẳng, mỗi lần tiến một bước, trong lòng lại càng căng thẳng.
Cô đi đến một cánh cửa đang mở toang, nhìn thấy những nhà thiết kế bên trong đang thiết kế kim cương, những viên kim cương sáng chói đặc biệt lấp lánh.
Trên danh nghĩ là bạn tình!
“Sau này những chuyện tin đồn như vậy, vẫn là nên hạn chế đưa lên, tôi khá ghét cuộc chiến tranh ác liệt, cứ vậy đi.” Minh Nguyên đã đi khỏi.
Đường Tiềm luôn ngồi phía sau bàn làm việc của mình với ánh mắt lạnh lùng.
Vốn dĩ chỉ muốn có một mối tình, nhưng mà trong mối tình này đã chen vào giữa Minh Nguyên.
Vì vậy, anh cũng không cần tình yêu nữa.
Lệ Truyền Anh vẫn đi làm như bình thường.
Gần đây không uống rượu nữa, lại chuyển qua uống trà sữa rồi.
Hôm đó, Minh Nguyên đi tiễn Tăng Phàm, trong hành lang nhìn thấy bước chân của Lệ Truyền Anh đặc biệt nhanh, vừa đi, bên cạnh đi theo sau một đám người, xin chữ kí của cô.
Lệ Truyền Anh vừa đi vừa xem tài liệu, kí tên của mình.
Hoặc là có những chỗ cô không kí tên, sẽ nói cho người khác biết lí do của mình, tóm lại, cảm giác cô rất bận rộn.
Cũng không nhìn thấy Minh Nguyên đang ở đối diện hành lang.
Đến phòng làm việc của Lệ Truyền Anh, vẫn còn một đám người đang chen chúc nhau.
Minh Nguyên lại bất giác theo sau đám người này, đến phòng làm việc của Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh vừa cúi đầu sắp xếp bàn làm việc của mình, vừa nói, “Bình phản ứng số 1 một lúc nữa đổ vào 200ml phèn chua, bình phản ứng số 2, chút nữa dẫn điện, bình phản ứng số 3, mỗi phút ghi nhận kết quả phản ứng, tỉ mỉ đến màu sắc biến đổi nhẹ cũng phải ghi nhận lại! Không thể để tiền của nhà tài trợ bỏ ra vô ích được. Sau này anh ta muốn ăn thịt tôi, làm tôi chết tươi, việc này không thể nói đùa được đâu? Còn nữa, ai giúp tôi xuống dưới lầu mua một ly trà sữa?”
“Để tôi đi.” Một người trả lời.
Lệ Truyền Anh vẫn chưa định thần lại, là ai đi mua trà sữa giúp cô.
Minh Nguyên chưa từng uống qua trà sữa, đến tiệm trà sữa, người ta hỏi anh uống món nào?
Anh không biết.
Thế là gửi tin nhắn cho Lệ Truyền Anh, hỏi cô uống món nào.
Lệ Truyền Anh vẫn còn đang xem tài liệu.
Nhìn thấy tin nhắn của Minh Nguyên, trong lòng nghĩ, sao lại là anh ta mua giúp trà sữa? Lúc nãy anh ở trong phòng làm việc của mình sao?
Không quản nữa, hôm nay việc rất nhiều.
Cô chỉ viết ba từ: trân châu, nhiệt độ bình thường, không bánh.
Minh Nguyên nhìn thấy hai từ “không bánh”, đọc hết nửa ngày trời cũng không đọc ra ý nghĩ của “không bánh” này rốt cuộc là gì.
Sau đó, anh hỏi Lệ Truyền Anh, “Không bánh này là ý gì?”
Lệ Truyền Anh nhìn thấy, trong lòng nghĩ, sao bản thân lại viết sai từ chứ?
Cô cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn âm thanh, “không đá, không đá! Tôi nói nhầm rồi.”
Phía sau lại thêm một câu, “Có phải não cậu có vấn đề không? Tự cậu bổ não một chút chẳng phải sẽ hiểu rồi sao?”
Sau khi gửi, nghĩ một lúc, bản thân nói câu này rất không thích hợp, thế là lại thu hồi câu nói này lại.
Minh Nguyên bây giờ là người tài trợ của cô, không đắc tội được!
Câu nói này Minh Nguyên đã nghe thấy, sau đó anh nói, “Nếu như đã nói, tại sao phải thu hồi lại?”
Lệ Truyền Anh cắn chặt môi, thật là không làm được chút việc xấu nào!
Đã làm thì bị anh ta biết được!
Minh Nguyên cầm trà sữa về đến phòng làm việc, đưa cho Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh tiếp lấy, cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn làm việc.
Minh Nguyên ngồi ở đối diện, luôn quan sát Lệ Truyền Anh.
“Cậu nhìn cái gì?” Ánh nhìn của đôi mắt nói với Lệ Truyền Anh, anh đang nhìn cô.
“Tôi đang nhìn xem, trong đời cô thiếu một thứ!” Minh Nguyên nói.
“Thiếu cái gì?”
“Tôi!”