Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 741 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Rất yêu rất yêu em



Lệ Truyền Anh gần đây toàn ru rú trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm.



Nhà cung ứng mang tên Robert gần đây rất chân thành, luôn cung cấp thêm nguyên vật liệu cho cô, không có pha lẫn thứ gì khác vào.



Nhưng có một ngày, vì chuyện hàng mục cung ứng, Lệ Truyền Anh đành phải gặp ông.



Lệ Truyền Anh khá đau đầu, Robert vẫn gặp cô ở mấy chỗ mát xa.



Chắc có ý đồ như lần trước gặp Lệ Truyền Anh ở khách sạn.



Lệ Truyền Anh lần theo địa chỉ tới một nơi mát xa khá là xa hoa chính thống, có vẻ rất cao cấp.



Nhưng chỗ này chia nam nữ.



Nên Lệ Truyền Anh không biết có nên vào hay không.



Cô ở phòng khách phía ngoài, ngồi trên sô pha êm dịu đợi Robert.



Qua một lúc, Robert vắt khăn tắm trắng bước ra.



Lệ Truyền Anh nhìn ông, da trắng không có múi nào, người rậm lông, Lệ Truyền Anh cảm thấy khăn tay mà ông cầm sắp rớt xuống trần truồng cả rồi.



Lệ Truyền Anh ngồi quỳ đàng hoàng trên sô pha, “Ông Robert, chúng ta đang bàn về mặt hàng tiếp theo…”



Robert rất gần cô, có vẻ như đang muốn khoe mẽ sự nam tính của mình.



Nhưng trước kia Lệ Truyền Anh đã từng thấy cơ thể đàn ông hấp dẫn và đàn ông hơn nên cô hoàn toàn vô cảm với ông ta.



Robert cố tình tiến sát lại gần Lệ Truyền Anh, dùng giọng khản đặc trầm ấm nói.



Lệ Truyền Anh dùng tay che miệng như đang nghe chuyện cười.



Và Robert là một gã hề.



Lúc này, Robert đứng lên, có lẽ quên cầm khăn tắm hay sao đó, tóm lại lúc đứng lên khăn của ông rớt xuống sô pha.



Giờ Lệ Truyền Anh có là Hoa Mộc Lan cũng chưa từng gặp chuyện như này.



Cô á lên, vô thức muốn đứng dậy, co chân tính chạy.



Vừa chạy vừa nói, “Tên biến thái! Robert, tôi muốn hủy họp đồng với ông!”



Đúng lúc lại lọt vào vòng tay của một người, Lệ Truyền Anh ngẩng đầu lên thì thấy Minh Nguyên.



Minh Nguyên cũng vắt khăn tắm, cởi trần.



Đầu của Lệ Truyền Anh đang hướng về Robert, trong lòng căm hận gã biến thái đó đến mức bỏ lơ cả Minh Nguyên.



Hình như tay cô chạm vào gì đó.



Minh Nguyên cúi đầu nhìn cô trong lòng, “Sao thế, phó giám đốc Lệ không sờ bên dưới lại mò lên trên rồi à?”



Lệ Truyền Anh mới chợt ý thức được mình đang sờ chỗ nào.



Cô giật mình bỏ ra, “Tôi sợ hết hồn mà!”



“Cô cũng có lúc sợ à? Chẳng phải trước giờ cô không sợ gì cả sao?” Minh Nguyên hỏi.



Tức thì, Minh Nguyên nhìn về phía Robert, anh bước tới dùng tiếng Anh nói chuyện, “Giở trò đồi bại ở tận chỗ này sao?”



Robert tính thể hiện sự nam tính vô đối của mình, nào ngờ lại rớt khăn tắm khiến ông muối cả mặt, vừa nãy ông đã choàng khăn tắm lại rồi.




Lệ Truyền Anh đúng là khổ không nói nổi.



“Mai là thứ bảy, chủ nhật, ở đây chăm tôi hai hôm, chắc tôi sẽ khỏi!” Minh Nguyên nói.



Lệ Truyền Anh trợn mắt.



Hình như đúng là không có vấn đề gì!



Nhưng, vì tiền…



Hôm nay Minh Nguyên không có ý kiến với bài báo cáo, Lệ Truyền Anh có thể ra về.



Tối qua, Lệ Truyền Anh ngủ tới sáng mới dậy, bị điện thoại của Minh Nguyên gọi dậy.



Minh Nguyên nói trong điện thoại, “Lệ Truyền Anh, dậy chưa đó?”



Đây là số ít lần Minh Nguyên gọi tên cô.



“Dậy ngay đây, nhiệm vụ Minh đại tổng tài cậu giao cho ai dám không nghe!” cô nói thầm trong lòng, vì tiền, cứ nhịn.



Cô qua loa rửa mặt, chải đầu, không buộc mái tóc dài lên đã tới nhà Minh Nguyên.



Khi gõ cửa phòng Minh Nguyên, anh từ trong nói, “Vào đi.”



Lệ Truyền Anh bước vào mới thấy Minh Nguyên còn nằm trên giường.



Cô ngồi trên giường anh, “Minh Nguyên, cậu còn chưa dậy thì kêu tôi tới làm gì?”



Minh Nguyên nheo mắt, nói, “Sao cô yêu cầu với người bệnh nhiều thế? Tôi bệnh nên ngủ nhiều không được à?”



Lệ Truyền Anh nghĩ cũng đúng, có lẽ vì cô yêu cầu ở mình cao nên với Minh Nguyên cũng vậy, quên rằng anh là Minh gia đại thiếu gia.



Nhưng sức khỏe của anh có yếu đâu!



Vang lên tiếng gõ cửa, Minh Nguyên kêu Lệ Truyền Anh đi mở.



Khi mở cửa, Lệ Truyền Anh thấy cô giúp việc Philippines bưng một chén tổ yến bước vào.



Lệ Truyền Anh tiếp lấy, thì thào nói, “Đại gia thật!”



Cô bưng chén tới trước giường Minh Nguyên.



“Đút đi!” Minh Nguyên nói.



Lệ Truyền Anh ngẩn ra, nhưng cô tức khắc nghĩ, được, vì tiền.



Cô đỡ Minh Nguyên ngồi dậy, cái làm cô ngạc nhiên là Minh Nguyên ở trần.



Cảm giác rõ ràng khi sờ vào ngực anh vẫn còn hiện hữu.



Anh cởi trần phần trên.



Lệ Truyền Anh nghĩ, cũng không phải chỉ mới xem lần đầu, không sao, nhịn.



Cô thổi tổ yến cho anh rồi đút anh từng muỗng một.



Minh Nguyên lúc này mới mở mắt nhìn thẳng lên người Lệ Truyền Anh.



Trái tim Lệ Truyền Anh lại trật nhịp.



“Ngoan lắm, giờ giống mẹ hiền vợ đảm rồi đấy!” Minh Nguyên cười nhạt, nhìn Lệ Truyền Anh nói.