Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 742 :
Ngày đăng: 03:40 19/04/20
Hôm nay, Lệ Truyền Anh cùng Minh Nguyên chơi game, phục vụ cho anh ta, giúp anh ta lấy đồ.
Tăng Phàm lặng lẽ đến qua một lần, nhìn thấy Lệ Truyền Anh ở đây, lại lặng lẽ đóng cửa bước ra ngoài.
Khi Minh Nguyên ra ngoài, thì Lệ Truyền Anh ở trong phòng đợi anh ta.
Khi ăn cơm, là ăn chung với gia đình.
Minh Sùng Luân ở trong phòng của bản thân, gần đây Minh Quyên đến ở nhà của cháu trai, từ khi Minh Nguyên dọn về đây sinh sống, thì bà ta không vui rồi, được thế, mà cứ muốn biểu hiện trước mặt bà ta, Minh Quyên bà là một người kiêu ngạo, sao lại chịu được cơn giận này chứ? Đương nhiên là bỏ đi.
Cho nên, trong căn nhà, chỉ còn lại Tăng Phàm.
Còn về Lệ Truyền Anh vì sao lại đến đây, vì sao muốn đến đây, bà ta không có hỏi.
Khi trên bàn ăn, cũng không có ngạc nhiên, để tránh Lệ Truyền Anh thấy ngại.
Buổi chiều, Lệ Truyền Anh đang thu dọn quần áo của bản thân, chuẩn bị đi.
“Đêm nay ngủ lại ở đây!” Minh Nguyên nói, “Em không biết được bệnh nhân, tình hình buổi tối sẽ không được ổn định sao?”
Lệ Truyền Anh nhìn vào xung quanh, “Em ngủ ở đâu?”
“Đây không phải có giường sao?” Minh Nguyên trả lời.
“Vậy anh ngủ ở ở đâu?” Lệ Truyền Anh lại hỏi.
“Ngủ chung một giường!”
Trong lòng Lệ Truyền Anh “Hừ” Một tiếng, “Anh tưởng tâm tư của anh em không nhận thấy sao?”
“Tâm tư gì của anh?” Minh Nguyên hỏi ngược lại.
Lệ Truyền Anh bị phản bác như vậy, không nói lại được.
“Tóm lại, đêm nay em không được đi!”
“Anh là một người có mẹ mà, cứ muốn em ở lại đây làm gì chứ? Hơn nữa, cũng có người hầu hạ anh mà.” Lệ Truyền Anh lấy túi xách lên, chuẩn bị đi.
“Tâm tư của anh không phải em biết được sao, vì sao hiện nay lại hỏi anh chứ?”
“Anh - -”
Minh Nguyên vừa mới nói xong câu này, thì ngất xỉu đi.
“Minh Nguyên!” Lệ Truyền Anh chạy qua đó, dìu anh ta dậy, “Không phải bị câu nói của em làm tức giận sao? Vậy tính tình của anh cũng khá nóng tính đó!”
Lệ Truyền Anh biết triệu chứng của anh ta chỉ là cảm lạnh sốt cao, không có chuyện gì đâu, thêm vào đó, nếu như gọi Tăng Phàm đến đây, sợ là sẽ lộ ra chuyện Minh Nguyên vì chuyện của bà ta mà tức giận, cho nên, Lệ Truyền Anh không gọi ai hết, một mình đưa Minh Nguyên lên giường, đã dốc hết sức ba bò chín trâu.
Sờ trên đầu của anh ta, giúp anh ta đắp nềm.
Lệ Truyền Anh quỳ trên chiếc giường mềm mại đó, nhìn vào anh ta.
“Đồ khốn, nghĩ ra những cách tồi tệ như vậy!” Lệ Truyền Anh cảm thấy Minh Nguyên đang lừa dối cô ta, lại không dám bỏ đi, sợ rằng bỏ đi, lỡ như Minh Nguyên thực sự có chuyện, vậy cô ta đúng là không có tình người rồi!
Cho nên, cách tạm thời chính là ở đây với anh ta.
Bầu trời từ từ tối lên.
Hôm đó, anh ta ngồi trên ghế sofa đọc sách, Miêu Quốc Khánh qua đó hỏi anh ta một vấn đề, giống như là câu hỏi gì đó của Thụy sĩ.
Miêu Doanh Đông nói câu, “Đi hỏi mẹ của con!”
Miêu Quốc Khánh nhìn thấy bộ dạng không quan tâm của Miêu Doanh Đông, chỉ có thể đi tìm Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt đang trang điểm, năm nay cô ta hai mươi tám tuổi.
Đang là tuổi non như quả mật đào của phụ nữ.
Miêu Doanh Đông liếc cô ta một cái, “Trang điểm đẹp như vậy cho ai xem chứ?”
“Cho ai xem cũng được, cũng không muốn cho anh xem!” Khâu Đông Duyệt trả lời một câu.
Nhìn vào trong gương ngắm qua ngắm lại.
Bởi vì thân phận thông dịch viên của cô ta, cho nên phải đến rất nhiều nơi, trang điểm là vô cùng cần thiết.
Miêu Doanh Đông chỉ là vuốt vào chiếc cằm của bản thân.
Khâu Đông Duyệt bồng Miêu Miêu lên, và nói, “Có cần cắt tóc cho con không đây, con gái nhỏ bé, có cắt tóc máu không?”
“Không được cắt!”
“Tóc máu đó!”
“Anh nói rồi, không - được - cắt!”
Khâu Đông Duyệt nói thầm trong bụng, cũng không biết để mái tóc dài như vậy để làm gì nữa?
Chỉ vì muốn thỏa mãn sở thích riêng yêu thích mái tóc dài của anh ta sao?
Hiện nay, Miêu Doanh Đông đã mua một căn biệt thự ở kế bên căn biệt thự của Nam Lịch Viễn.
Miêu Doanh Đông không việc gì làm thì hay bồng Miêu Miêu qua nhà Nam Lịch Viễn chơi.
Gia đình Nam Lịch Viễm có ba đứa con, bốn đứa trẻ ngồi trên tấm thảm chơi, còn anh ta thì đi nói chuyện với Nam Lịch Viễn.
Cũng rất thanh nhàn đó.
Anh ta mới bốn mươi tuổi, nhưng mà anh ta từ lúc bắt đầu làm việc, trên cơ bản thì đã sống như kiểu nghỉ hưu vậy.
Có con rồi, cuộc đời của anh ta đã lật sang trang mới.
“Doanh Đông, anh đây chỉ thương con gái, không thương con trai, không sợ hai đứa con trai oán trách anh à!” Nam Lịch Viễn nói, “Tôi thì đối xử công bằng, không phân biệt.”
“Trong tương lai cũng là người của nhà người ta rồi, muốn oán trách thì oán trách, không sao cả! Oán trách cha của anh ta cũng không lật được trời đâu. Tam Nhi - - con - -” Miêu Doanh Đông nhìn thấy Miêu Miêu, bò trên sàn nhà.
Đứa con gái da dẻ hồng hào non mịn, anh ta cảm thấy con gái như vậy không hay cho lắm.
“Ủa, sao vậy anh hai?” Cố Tam Nhi từ trên lầu bước xuống.
Nhìn thấy Miêu Doanh Đông đang gọi Tam Nhi của nhà anh ta, Cố Niệm Đồng tự khen nói, “Anh hai, anh nói anh đặt tên gì không đặt, cứ phải đặt cái tên giống y như vậy.”
Giờ đây Cố Niệm Đồng, đã là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế.