Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella

Chương 11 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord



Barry và Jill đứng cạnh cánh cửa bị khóa bằng bốn cái huy hiệu, hít thở bầu không khí của bầu trời đêm. Ngoài kia tiếng dế và ve sầu cứ vang lên rộn rã cho họ biết rằng mọi việc ngoài kia không điên rồ như trong này.



Việc suýt nữa là bị nghiền nát vẫn còn làm cho Jill chưa hoàn hồn lại, nên Barry nhẹ nhàng dẫn cô ra đây với lời đề nghị là bầu không khí ngoài này sẽ làm cho cô dễ chịu hơn. Tuy anh ta không tìm thấy Chris hay Wesker nhưng có vẻ như anh ta biết chắc rằng họ còn sống. Barry kể lại vể những hành lang ngoằn ngoèo trong căn nhà này trong khi Jill vẫn đứng dựa vào tường hít thở những hơi dài.



“…và khi nghe thấy tiếng súng, tôi chạy lại ngay”. Barry vừa nói vừa chà chà bộ râu quai nón của mình. Anh ta cười với Jill, nụ cười có vẻ gì đó hơi khác.



“May cho cô đó, chậm vài giây nữa là có món sandwich Jill rồi.”



Jill bật cười rồi gật đầu đáp trả nhưng nhận thấy Barry có hơi…căng thẳng, có vẻ như anh ta cố làm ra vẻ hài hước. Kỳ lạ thật. Cô biết rằng không phải dễ mà làm cho Barry trở nên lo lắng cho dù đang trong tình cảnh ngặt nghèo như bây giờ.



Nhưng cũng phải thôi. Bị mắc kẹt ở đây, không tìm được các đồng đội khác, cả cái ngôi biệt thự này không biết còn bao nhiêu cái bẫy nữa. Việc đó có thể khiến bất cứ ai phải lo lắng.



“Cám ơn vì đã cứu mạng”. Jill nhẹ nhàng nói.



Barry lơ đãng nhìn ra nơi khác: “Không có chi, cô thoát chết là tốt rồi, cần phải cẩn thận vì nơi này rất nguy hiểm.”



Jill vừa gật đầu cái nữa vừa nghĩ đến việc xém chút nữa là bị nghiền nát như cám. Cô cảm thấy vẫn còn rùng mình; và rồi cố không nghĩ đến chuyện đó nữa, việc cần làm bây giờ là tìm Chris và Wesker. Jill hỏi lại Barry:



“Anh chắc rằng hai người bọn họ còn sống chứ?”



“Phải, ngoại trừ tiền sảnh ra thì nguyên khu bên kia của ngôi biệt thự đầy xác những con zombie bị bắn hạ, tất cả đều là những phát chuẩn ngay đầu, chắc chắn là Chris đã hạ chúng – có điều việc tôi phải bắn hạ vài con trên lầu cho thấy là Chris đang bị kẹt ở đâu đó…”, Barry đáp.



Barry bước tới cái bảng đồng chỗ bốn cái lỗ khóa.



“Cái huy hiệu hình ngôi sao này đã ở đây sẵn à?”



Jill nhíu mày lại, cảm thấy hơi bất ngờ vì Barry đột ngột thay đổi đề tài câu chuyện. Chris là một trong những người bạn thân của Barry. Cô trả lời:



“Không! Em tìm thấy nó ở một căn phòng khác, nó cũng có một cái bẫy. Xem ra nơi này đầy những bẫy ngầm. Tóm lại, bây giờ em nghĩ rằng chúng ta nên đi tìm Chris và Wesker - không gì có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra cho hai người bọn họ và em nữa.”



Barry lắc đầu: “Tôi không biết nữa. Ý tôi là cô nói đúng, chúng ta phải cẩn thận - tuy nhiên ở đây có quá nhiều căn phòng khác nhau, và nhiệm vụ chính yếu bây giờ là tìm ra một lối thoát. Nếu chúng ta chia ra thì chúng ta có thể tìm được ba cái huy hiệu còn lại nhanh hơn và sẵn tiện tìm Chris luôn thể. Và cả Wesker nữa.”



Mặc dù giọng nói và nét mặt của Barry vẫn bình thường nhưng bản năng của Jill mách với cô rằng anh ta đang khó chịu. Barry quay sang nhìn cái bảng đồng nhưng có vẻ như anh ta cố ý làm vậy để tránh ánh mắt của cô.



Barry quay lại nói tiếp: “Ngoài ra, bây giờ chúng ta đã biết chúng ta đang đối mặt với cái gì, chỉ cần cẩn thận một chút là ổn thôi.”



Jill hỏi vặn lại: “Barry, anh vẫn ổn chứ, trông anh có vẻ - hơi mệt”. Jill biết rằng đó không phải là từ đúng nhưng cô không biết nói gì hơn.



Barry thở dài, cuối cùng anh ta cũng chịu nhìn thẳng vào Jill. Quả thật anh ta đang mệt mỏi, điều đó thể hiện qua đôi mắt và đôi vai đang chùng xuống của Barry.




Hơn nữa, ở trong này thật dễ chịu. Có lẽ mình nên ngủ một chút trong khi đợi bọn chúng.



Hắn ngồi ngả người ra ghế, cảm thấy hài lòng về những gì mình làm được từ nãy đến giờ. Sự cố có thể dẫn đến một rắc rối lớn này đã được hắn dàn xếp êm thấm nhờ vào đầu óc nhanh nhạy của mình. Hắn đang có trong tay một cái huy hiệu, Jill và Barry thì đang đi tìm mấy cái còn lại cho hắn - và may mắn thay hồi nãy khi vào thư viện hắn đã gặp Ellen Smith…



“Oops, đó là tiến sĩ Ellen Smith, cám ơn cô rất nhiều.”



Sau khi lấy được mảnh huy hiệu này Wesker đã định đi vào căn phòng nhỏ bí mật ở thư viện, nơi có cửa sổ nhìn ra bãi đáp trực thăng ở phía sau ngôi biệt thự. Lối vào đã bị chặn bởi những kệ sách nặng trịch, hắn nhanh chóng kiểm tra khắp thư viện để tìm xem có vật gì có ích không thì gặp tiến sĩ Smith đang lê bước về phía hắn để đón chào.



Wesker đã cố gắng hẹn hò cô ta kể từ khi hắn chuyển đến thành phố Raccoon, hắn bị hấp dẫn bởi đôi chân dài và mái tóc vàng rực rỡ của cô; Wesker luôn thích những người có tóc vàng, đặc biệt là người đó lại còn thông minh nữa. Không những nhiều lần không nhận lời mà cô ta còn không mảy may thèm cư xử tốt hơn một chút đối với hắn. Khi hắn gọi cô ta là Ellen, cô lạnh lùng nhắc rằng cô ta là cấp trên của hắn, và còn là một tiến sĩ, Wesker thấy cô ta nhấn mạnh chữ đó. Nếu mà con nhỏ đó không gợi cảm đến vậy thì hắn đã không bận tâm đến.



“Nhưng nhìn xem nhan sắc của cô đã phai nhạt như thế nào, tiến sĩ Ellen.”



Wesker nhắm mắt lại, mỉm cười nhớ lại hồi nãy. Mái tóc vàng rực rỡ của cô ta giờ nhìn như đống rơm cháy nắng xuất hiện đằng sau một cái kệ, vừa rên rĩ vừa lê bước về phía hắn. Cặp chân dài của cô ta vẫn còn nhưng nó đã mất đi vẻ quyến rũ vốn có, thay vào đó là một làm da xám xịt….



“Mùi nước hoa của cô thật là quyến rũ tiến sĩ Smith à”. Wesker nói xong giơ súng lên bắn hai phát vào đầu cô ta. Cô ta ngã xuống với hai lỗ thủng trên đầu đang xịt máu, Wesker thấy cả xương sọ loáng thoáng trong đó nữa. Tuy Wesker không phải là kẻ nông cạn thiếu suy nghĩ, nhưng tặng cho con nhỏ kiêu kỳ đó vài viên đạn đối với hắn thật là tuyệt - phải nói là rất phấn khởi.



Giống như lớp kem trên một cái bánh vậy, chỉ giúp người ta cảm thấy đậm đà đôi chút. Nếu may mắn thì mình còn gặp cả đống con như vậy dưới phòng thí nghiệm…



Một lúc sau Wesker đứng dậy vươn vai cho đỡ mỏi rồi đảo mắt nhìn qua cái kệ sách để tìm một cuốn sách đọc cho đỡ chán. Hắn đang rất nóng lòng muốn đi tiếp, nhưng phải một lát nữa thì bọn S.T.A.R.S mới có thể tìm ra mấy cái huy hiệu đó, và hắn không thể làm gì khác hơn là chờ đợi; hắn cần tìm một cái gì đó để giữ cho hắn khỏi ngủ gục….



Nhìn qua một lượt mấy cuốn sách khoa học hắn nhíu mày lại. Một trong mấy cuốn đó có tựa là Phagemids: Alpha Complementation Vectors, cuốn kế tiếp là cDNA Libraries and Electrophoresis Conditions.



Sách hóa sinh và mấy cuốn sổ ghi chép quá trình nghiên cứu, tuyệt vời thật. Có lẽ là hắn nên đi ngủ thì hơn. Nội việc đọc mấy cái tựa này thôi đã làm hắn cảm thấy buồn ngủ rồi.



Ánh mắt của hắn dừng lại ở một cuốn sách to ở kệ dưới, bìa sách được bọc bằng một tấm da màu đỏ. Hắn cầm quyển sách lên, cảm thấy có hứng thú một chút vì ít ra tựa của nó không đến nỗi đáng chán mặc dù nghe có vẻ buồn cười:



“Chim ưng phía Đông, Chó sói phía Tây….



Khoan đã - đó là dòng chữ được viết trên cái đài phun nước mà” - Wesker nhìn chăm chăm vào cuốn sách, niềm hân hoan của hắn đang tắt lụi dần. Không thể nào như vậy được, mấy thằng nghiên cứu đã biến thành bọn quái hết cả rồi, bọn chúng không thể khóa lối dẫn xuống phòng thí nghiệm được, chẳng có lý do gì để làm như vậy cả. Wesker vừa lật cuốn sách ra vừa lạy trời cho hắn sai - và hắn gầm lên tức giận khi nhìn thấy vật đó trong cuốn sách. Một cái mề đay bằng đồng thau có khắc hình con chim ưng - thêm một cái chìa khóa nữa của thằng cha Spencer điên khùng.



Giống như số mệnh đang đùa với Wesker vậy. Để ra khỏi ngôi nhà này hắn phải có mấy cái huy hiệu. Và khi đã ra đến sân sau hắn lại phải đi xuyên qua một đường hầm ngầm để đến một địa điểm bí mật trong khu vườn - nơi có một cái đài phun nước là lối vào khu vực phòng thí nghiệm. Cái đài phun nước đó là một trong những tuyệt phẩm của Spencer, nó là cánh cửa của khu vực thí nghiệm - và muốn mở nó ra thì phải cần hai cái mề đay bằng đồng thau này….



Nhưng cái mề đay chim ưng ở đây có nghĩa là cánh cửa đó đã bị khóa lại. Và điều đó có nghĩa là hắn phải đi tìm cái mề đay chó sói, nó có thể ở bất cứ đâu trong cái nơi chết tiệt này - điều này làm cho cơ hội xuống được khu phòng thí nghiệm tụt xuống gần bằng không.



Cơn giận bốc lên, Wesker ném cái mề đay vô cái kệ sách, rồi vung tay hất đổ cái đèn bàn làm cho căn phòng trở nên tối thui. Việc giữ cái huy hiệu hình ngọn gió bây giờ đã trở nên vô ích; kế hoạch hoàn hảo của hắn đã tan thành bọt xà phòng. Bây giờ hắn đành phải gắn nó vào cánh cửa, và hy vọng rằng ai đó sẽ tình cờ tìm thấy cái mề đay chó sói dùm hắn ở đâu đó trong cái ngôi biệt thự rộng lớn chết tiệt này.



Và điều này có nghĩa là sự việc sẽ trở nên nguy hiểm hơn, phải tìm kiếm nhiều hơn - và biết đâu ai đó sẽ có thể xuống được khu thí nghiệm trước hắn thì sao.



Tức giận, Wesker đứng lặng người trong bóng tối, tay nắm chặt lại và hắn cố lắm mới không hét lên những tiếng giận dữ.