Sắc Dục

Chương 1 : H nhẹ

Ngày đăng: 01:14 27/06/20

-Vẫn lớn như trước....
Một tay Liễu Yên đặt lên đũng quần cậu bạn cùng bàn, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi đỏ mọng khẽ khàng nói mấy lời hạ lưu. Mặt cậu bạn kia đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, cơ thể căng cứng nhưng không hất tay cô ra, chỉ run giọng nói nhỏ:
- Yên... Liễu Yên, đừng... đừng mà... mọi người sẽ thấy... ha...
Liễu Yên dựng cuốn sách lên che mắt giáo viên, bàn tay mềm mại không xương mò mẫm cởi khóa quần Luân Dao, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, âm thanh trầm thấp, khàn khàn:
- Tớ ngồi ngoài che cho cậu, lo gì chứ.
Bàn của bọn họ ở cuối hàng, nằm trong góc, gần cửa sổ, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không ai để ý.
Thứ đó đã sớm thức tỉnh, đội lên thành một chiếc lều khổng lồ, tay Liễu Yên như đang cầm một hòn than, ấm nóng, cứng rắn.
- Nóng quá.
Luân Dao càng căng thẳng, sống lưng thẳng tắp như sợ bị phát hiện nhưng cơ thể lại cực kì phối hợp. Cậu mở rộng hai chân dưới gầm bàn, cúi mặt giả vờ đọc sách.
Liễu Yên quả thật yêu chết sự dễ thương này của cậu. Bàn tay hư hỏng lại ra sức làm loạn, ở bên ngoài quần lót vuốt ve lúc nhẹ lúc nặng. Đây không phải lần đầu cô chơi trò này, kĩ năng sớm đã đạt thượng thừa, làm Quân Dao khó khăn lắm mới khống chế chính mình không bắn.
- Thế nào? Sướng không?
Quân Dao mím môi không nói.
- Vậy là... không sướng? Không sướng thì tớ không làm nữa.
Liễu Yên xấu xa thu tay lại. Quân Dao đã sắp tới cao trào như bị dội một gáo nước lạnh. Đành phải lí nhí nói.
- Sướng... sướng lắm...
Lúc này Liễu Yên mới hài lòng. Cô kéo quần lót chữ nhật xuống, gậy thịt thô dài gân guốc được giải thoát lập tức bật ra đập vào tay cô cái "bốp". Liễu Yên cầm nó, khi thì vuốt ve lên xuống, xoay vòng, khi thì miết nhẹ qua lỗ nhỏ ở phần đầu, khiến Quân Dao run rẩy.
- Tiểu Dao Dao của cậu dễ thương hơn cậu nhiều đấy, Đại Dao Dao ~
Cô thật sự rất yêu thứ này. Chỉ cần nhìn thấy nó, cô sẽ lập tức nghĩ tới cảnh âm huyệt ẩm ướt của mình được nó nhồi nhét, mãnh liệt xuyên xỏ. Cảnh tượng trong đầu khiến cơ thể cô rạo rực, Liễu Yên cảm thấy phía dưới của mình có thứ gì đó chảy ra.
Tốc độ vuốt ve của cô càng nhanh, hơi thở của Quân Dao cũng càng trầm nặng.
Cuối cùng, gậy thịt trong tay cô khẽ giật giật, Liễu Yên biết đã tới lúc, liền nhanh chóng cúi xuống ngậm lấy nó.
Một dòng tinh dịch ấm nóng, mang theo mùi tanh nồng đặc trưng bắn thẳng vào cổ họng cô, khi đó Quân Dao cũng đồng thời gầm khẽ một tiếng.
Liễu Yên nuốt hết tinh dịch trong miệng, còn Quân Dao thì cứng người nhìn cô, như không ngờ được cô sẽ làm như thế.
- Không lẽ cậu muốn bắn tung tóe trong lớp à? - Liễu Yên nói bằng giọng chế giễu.
Quân Dao mím môi, vẻ mặt áy náy. Khi cậu định nói xin lỗi thì chợt Liễu Yên chồm tới trước, hơi thở ấm áp phả vào cổ cậu.
- Lần này ngọt hơn lần trước rồi đấy. Có phải cậu đã ăn thật nhiều trái cây theo lời tớ bảo không?
Mặt Quân Dao thoáng chốc đỏ bừng, cậu em vốn đã mềm xuống lại có xu hướng hồi sinh. Cậu hoảng hốt kéo khoá quần, nhìn ra cửa sổ không để ý đến Liễu Yên nữa.
Có chết Quân Dao cũng không nói, cả tháng nay, ngày nào cậu cũng ăn ít nhất hai quả dứa...