Sắc Dục
-Vẫn lớn như trước.... Một tay Liễu Yên đặt lên đũng quần cậu bạn cùng bàn, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi đỏ mọng khẽ khàng nói mấy lời hạ lưu. Mặt cậu bạn kia đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, cơ thể căng cứng nhưng không hất tay cô ra, chỉ run giọng nói nhỏ:
- Yên... Liễu Yên, đừng... đừng mà... mọi người sẽ thấy... ha...
Liễu Yên dựng cuốn sách lên che mắt giáo viên, bàn tay mềm mại không xương mò mẫm cởi khóa quần Luân Dao, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, âm thanh trầm thấp, khàn khàn:
- Tớ ngồi ngoài che cho cậu, lo gì chứ.
Bàn của bọn họ ở cuối hàng, nằm trong góc, gần cửa sổ, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không ai để ý.
Thứ đó đã sớm thức tỉnh, đội lên thành một chiếc lều khổng lồ, tay Liễu Yên như đang cầm một hòn than, ấm nóng, cứng rắn.
- Nóng quá.
Luân Dao càng căng thẳng, sống lưng thẳng tắp như sợ bị phát hiện nhưng cơ thể lại cực kì phối hợp. Cậu mở rộng hai chân dưới gầm bàn, cúi mặt giả vờ đọc sách.
64 Lượt xem| 0 Yêu thích| 0 Theo dõi| 0 Đề cử| 8 Chương