Sắc Dục

Chương 6 :

Ngày đăng: 01:15 27/06/20

Cuối cùng Liễu Yên vẫn đồng ý live stream vì thật sự cô rất cần tiền.
Một nữ sinh chưa đủ 18 tuổi, không có cha mẹ trợ cấp, không có bạn bè thân thiết, mọi thứ cô đều phải tự lo liệu.
Trước khi mất, bố cô có để lại cho cô một số tiền nhưng phải chờ đến 18 tuổi cô mới có thể nhận, mà cũng chẳng biết đến khi đó cô có nhận được không nữa.
Liễu Yên tới công ty vào tối hôm sau. Mùa thu ở thành phố X thường lạnh và trời thì hay tối sớm, mới sáu giờ mà đường phố đã lên đèn.
Công ty cô làm thật ra chỉ là một căn nhà ba tầng ở gần trường, quy mô nhỏ, thường kí hợp đồng với mấy ca sĩ, hotgirl mạng hơi nổi tiếng như cô.
Liễu Yên quyết định đi bộ tới đó.
Vì có đèn đường sáng choang và khá đông người qua lại nên cô cũng không sợ lắm, cho tới khi cô đi qua một con hẻm.
Nếu không đi qua đây thì cô phải đi đường vòng xa hơn, Liễu Yên hơi phân vân.
Cuối cùng cô vẫn đi vào hẻm nhỏ.
Tối đen, ẩm ướt và chật hẹp.
Những thứ ấy khiến một hồi ức vốn đã được niêm phong kĩ càng trong tâm trí dần dần bị đào lên.
Liễu Yên có thể cảm nhận được mồ hôi đang túa ra từ sau lưng mình, cô chạm tay lên cây roi điện trong túi xách, cắn răng bước thật nhanh.
Trong con hẻm còn có một ngả rẽ khác, đó là chỗ hở giữa hai căn nhà nhưng vì ánh sáng phát ra từ điện thoại quá yếu ớt nên cô không nhìn thấy thứ gì ở trong ngả rẽ đó.
Cho đến khi cổ chân cô bị nắm lấy.
Trong nháy mắt, trái tim như nảy lên tới cổ họng và khí lạnh như lan khắp toàn thân. Cơ thể cô run rẩy, cổ họng nghẹn cứng không thể phát ra âm thanh.
- Cứu....
Liễu Yên run run soi điện thoại xuống chân, đó là bàn tay của một người đàn ông, bẩn thỉu và đầy máu, cả mái tóc rũ rượi đang dựa vào tường của hắn nữa.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, cố sức giật chân mình ra rồi định chạy đi. Có vẻ kẻ đó cũng đã đuối sức rồi nên chỉ cần cô giật nhẹ một cái là đã thả ra, nhưng thứ khiến cô không thể bỏ đi là câu tiếp theo của hắn.
- Thẻ... trong túi... hai mươi vạn....
Cô cắn môi, đấu tranh tư tưởng một lát sau đó dè dặt thò tay vào túi quần kẻ đó, trong khi tay kia vẫn đang cầm roi chích điện.
Tiền đúng là thứ chết tiệt.
Trong túi quả thật có một tấm thẻ ngân hàng, cô định cầm thẻ rồi bỏ đi nhưng lại thấy không ổn, dù cô lấy được cái thẻ này thì chỉ cần sau này cô sử dụng nó thì sẽ bị phát hiện ngay.
Cuối cùng cô cũng chọn cứu người vì hai mươi vạn.
Người đàn ông này cao hơn cô cả cái đầu, chân còn loạng choạng đứng không vững nên cô phải vừa ôm vừa kéo hắn đi, may mà cô không mang giày cao gót nếu không đã bị ngã mấy lần rồi.
Vừa ra khỏi hẻm nhỏ, cô đã nghe thấy tiếng la hét ở đằng xa và tiếng bước chân của rất nhiều người ngày càng gần.
Người đàn ông đang dựa vào cô hơi cử động, giọng thều thào.
- Giúp tôi...
Cô cắn răng trừng hắn một cái: "Mười vạn!"
Cô đẩy hắn vào trong góc, lấy mũ lưỡi trai của mình đội lên đầu hắn để che bớt mái tóc bết máu, sau đó áp cơ thể mình vào, giả bộ như đang hôn nhau đắm đuối.
Đám người kia rất nhanh đã chạy đến, đống gậy gộc, mã tấu trên tay bọn họ khiến trái tim của cô lại nảy lên cổ họng một lần nữa.
Một tên trong đó đi tới gần để nhìn rõ gương mặt bị giấu trong bóng tối của người đàn ông, lúc này Liễu Yên chợt thấy áo của mình bị vén lên, cô cũng cực kì phối hợp rên rỉ.
- A... đừng, có người....
Tên đang đi tới cũng nghe thấy, hắn cười mấy tiếng thô tục rồi quay lại nói gì đó với những người còn lại, sau đó cả đám kéo nhau rời đi.
Liễu Yên chờ bọn họ đi xa mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô tiếp tục vừa ôm vừa kéo cái tên đang dựa vào người mình đến đầu đường rồi bắt taxi chạy tới bệnh viện.
Lúc làm xong hết thủ tục nhập viện thì đã là tám giờ tối, ý định đi đến công ty cuối cùng cũng phải để đến ngày mai.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, sau đó là giọng nói của cô y tá.
- Xin hỏi ở đây ai là người thân của bệnh nhân Mặc Thương Lang? - Mặc Thương Lang là tên người đàn ông mà cô vừa cứu.
- Là tôi.
Vị bác sĩ trung niên nhìn cô rồi mới nói.
- Bệnh nhân bị gãy tay trái, đầu bị vật cứng đập vào gây ra chấn động não nhẹ, đùi trái bị vật sắc đâm vào nhưng đã băng bó lại nên cũng không mất quá nhiều máu, còn lại chỉ là vết thương ngoài da. Tình trạng hiện giờ đã tạm ổn rồi, nhưng phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm ba tháng đến khi hồi phục hoàn toàn, chờ lát nữa bệnh nhân được chuyển đến phòng hồi sức thì cháu có thể vào thăm rồi.
- Vâng ạ. - Liễu Yên hơi lơ đãng.
Ánh mắt bác sĩ nhìn cô hơi kì lạ, một lúc sau ông nói.
- Cháu... nên chú ý bạn trai cháu một chút.
Liễu Yên giật giật khóe môi, chỉ có thể đáp vâng.