Sắc Dục
Chương 7 :
Ngày đăng: 01:15 27/06/20
Liễu Yên ngồi trước giường bệnh một đêm không trở về kí túc xá.
Tất nhiên rồi, cô phải chờ tên này chuyển tiền cho mình chứ, lỡ hắn bỏ trốn thì sao?
Cô mở điện thoại, đăng nhập vào weibo. Weibo của cô có gần hai mươi vạn fan, trong số các ca sĩ mạng hiện nay thì cũng coi là có danh tiếng.
Bình luận trên weibo thường chia làm ba kiểu.
Kiểu fan trung thành dễ thương:
"Venus ơi em muốn thấy mặt chị quá, hát hay như vậy chắc chắn mặt rất là xinh!!!!" - Venus là nghệ danh của cô.
"Chị cover bài XXX đi có được không vậy?"
"Lót dép hóng tác phẩm mới!"
Loại thứ hai, loại này hơi khó nói một chút.
"Gái ơi một đêm bao nhiêu vậy?"
"Cho anh xin số điện thoại của em được không?"
"Cưng muốn rên rỉ dưới thân anh không?"
Loại thứ ba, tất yếu phải có, antifan.
"Chắc chắn là mụ Venus này xấu quá nên không dám lộ mặt!"
"Hát một bài mà rên rỉ hết nửa bài rồi, thiếu thao quá hả?"
"Kĩ nữ, cút!!"
Thật ra thì cô thích nhất là đọc bình luận của loại thứ ba, vì qua đó có thể học thêm nhiều câu chửi mới, muôn hình vạn trạng, xài không bao giờ hết, hơn nữa còn rất có tính giải trí.
Sau đó cô giơ điện thoại chụp một cái giường trống trong bệnh viện, đăng lên weibo kèm dòng caption: "Bị bệnh rồi."
Vừa nhấn vào nút đăng thì wechat có tin nhắn gửi tới, là của An Bác.
An Bác: "Đang ở kí túc xá à?"
"Không, đang ở bệnh viện."
An Bác: "Bị bệnh à? Bệnh viện nào? Tớ lập tức tới ngay."
"Không cần đâu, bạn tớ bị bệnh nên tớ tới thăm thôi."
An Bác: "Khi nào về thì gọi cho tớ, con gái đi một mình buổi tối nguy hiểm lắm."
"Tớ ở đây cả đêm mà, nhưng cũng cảm ơn cậu."
An Bác: "Giữa chúng ta có gì mà ơn nghĩa. À, quần lót của cậu tớ đã giặt sạch rồi này, khi nào cậu tới lấy? Hay tớ đem qua cho cậu?"
Phía dưới là ảnh chụp chiếc quần lót ren màu đen của cô đã được giặt sạch sẽ bỏ trong túi nilon.
Liễu Yên có thể tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý của cậu ta lúc này. Cô nghiến răng, ai mà biết cái quần đó đã bị cậu ta làm gì chứ, còn lâu cô mới mặc lại.
"Nếu cậu thích thì giữ luôn đi, tớ không thiếu quần lót đâu, ngủ ngon!"
Cô kiên quyết tắt điện thoại, leo lên chiếc giường trống bên cạnh. Cả ngày bôn ba ngoài đường, bây giờ được nằm trên giường ấm đệm êm khiến cô khoan khoái thở dài một hơi.
Cô không phải mấy nữ chính phim Hàn, phòng bệnh thì vắng như nhà xác mà cứ thích nằm ngay bên giường bệnh nam chính ngủ, trong khi chỉ cần trả thêm một trăm tệ là có ngay một chiếc giường rồi. Bọn họ đóng phim không mệt nhưng cô thì sợ vẹo xương sống lắm. Dù sao thì cũng là thẻ của người khác, cô không ngại quẹt.
---
- Mẹ! Mẹ ơi! Cứu con! Huhu cứu con với...
Tiếng kêu khóc của một cô bé. Cô vùng vẫy, khản cổ gọi mẹ với hy vọng có thể thoát khỏi những gã đàn ông này.
Nhưng thứ đáp lại cô bé ấy chỉ là tiếng cười dâm dục và tiếng quần áo trên cơ thể bị xé toạt ra. Còn mẹ thì đứng bên cửa sổ và lạnh lùng nhìn cô.
Như đã nhận ra gì đó, cô bé không vùng vẫy, cũng không kêu khóc nữa, chỉ có nước mắt thi nhau rơi xuống...
Đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay xuất hiện từ trong bóng tối và kéo cô ra khỏi đó. Liễu Yên giật mình mở mắt, còn người vừa lay cô dậy là Mặc Thương Lang.
- Cô hét to quá làm tôi không ngủ được.
Anh ta vừa nói vừa cà nhắc đi về giường mình.
Liễu Yên vuốt tóc mái bị mồ hôi thấm ướt của mình, bần thần nhìn ga giường một lúc rồi mới nói "Cảm ơn".
Cô nhìn điện thoại, mới năm giờ sáng, may mà phòng bệnh này không có ai, nếu không cô đã bị mắng rồi.
Mặc Thương Lang ngồi trên giường, cả người bị quấn băng trắng khiến hắn trông hơi giống xác ướp, lúc cô nhìn hắn, hắn cũng đang đánh giá cô.
- Cô đã cứu tôi à?
- Chứ anh nghĩ thế nào?
- Cô muốn gì?
Đúng là trực tiếp, nhưng Liễu Yên lại thích.
- Hôm qua tôi đã nói rồi, ba mươi vạn.
Mặc Thương Lang hơi trầm tư một lát, lúc cô nghĩ rằng hắn ta định quỵt tiền thì hắn đã nói.
- Cô chăm sóc tôi đến khi tôi hồi phục, mỗi ngày một ngàn.
Cô lắc đầu, giơ ba ngón tay.
- Ba ngàn.
- Hai ngàn, tôi thuê giúp việc một tháng cũng chỉ tới mức này thôi.
Liễu Yên chép miệng.
- Hai ngàn thì hai ngàn, nhưng tôi còn đi học, không phải lúc nào cũng có thể ở cạnh anh đâu.
- Không sao, chỉ cần sáng sớm, trưa và tối tới đưa cơm là được.
- Thế sao anh không mua cơm bệnh viện đi? - Liễu Yên khó hiểu.
- Tóm lại cô có muốn làm không?
- Làm chứ sao không. - Liễu Yên bĩu môi, đúng là nóng tính.
- Nhưng anh phải chuyển cho tôi ba mươi vạn trước đã.
Mặc Thương Lang nhắm mắt.
- Cô đang giữ thẻ của tôi đúng không? Điện thoại tôi hư rồi, cô đi mua cái mới đi.
Liễu Yên hậm hực ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò cô y tá canh chừng thật kĩ đừng để hắn đi đâu. Cô y tá vui vẻ đồng ý.
Cô chỉ nghĩ rằng y tá ở bệnh viện này thật tốt bụng chứ đâu biết rằng, câu chuyện giữa cô và Mặc Thương Lang sớm đã bị vị bác sĩ trung niên biến tấu ra tam sao thất bản.
Ví dụ như "Nữ sinh tội nghiệp chăm sóc bạn trai lưu manh cả đêm", "lưu manh bị đánh hại bạn gái phải lo lắng"...
Vậy là vào lúc năm giờ sáng, khi mọi người còn chưa ra khỏi chăn, mặt trời còn chưa ra khỏi núi, bạn học Liễu của chúng ta đã phải chạy đi mua điện thoại.
Biết sao được, anh ta có điện thoại thì cô mới có tiền.
Lúc trở về, trên tay cô ngoại trừ điện thoại còn có thêm hai tô cháo đang bốc hơi nghi ngút và hai bộ quần áo, bệnh viện có cháo miễn phí nhưng cô cảm thấy vị của nó hệt như cám heo vậy.
Còn vì sao cô lại biết vị của cám heo như thế nào, thì không cần kể.
- Bác sĩ nói anh bị chấn động não nên tôi mua cháo óc heo cho anh này, ăn đi cho bổ óc.
Sau khi thành công thu hoạch được ánh mắt giết người của Mặc Thương Lang, Liễu Yên chợt cảm thấy tâm trạng tốt đẹp hẳn lên.
Lúc Mặc Thương Lang ăn xong phần cháo cô chừa lại thì cũng đã sáu giờ, cô đưa quần áo cho hắn rồi vội vã chạy tới trường học, trước khi đi còn hôn gió với hắn ta một cái.
- Trưa nay tôi sẽ trở lại ~
---
Tất nhiên rồi, cô phải chờ tên này chuyển tiền cho mình chứ, lỡ hắn bỏ trốn thì sao?
Cô mở điện thoại, đăng nhập vào weibo. Weibo của cô có gần hai mươi vạn fan, trong số các ca sĩ mạng hiện nay thì cũng coi là có danh tiếng.
Bình luận trên weibo thường chia làm ba kiểu.
Kiểu fan trung thành dễ thương:
"Venus ơi em muốn thấy mặt chị quá, hát hay như vậy chắc chắn mặt rất là xinh!!!!" - Venus là nghệ danh của cô.
"Chị cover bài XXX đi có được không vậy?"
"Lót dép hóng tác phẩm mới!"
Loại thứ hai, loại này hơi khó nói một chút.
"Gái ơi một đêm bao nhiêu vậy?"
"Cho anh xin số điện thoại của em được không?"
"Cưng muốn rên rỉ dưới thân anh không?"
Loại thứ ba, tất yếu phải có, antifan.
"Chắc chắn là mụ Venus này xấu quá nên không dám lộ mặt!"
"Hát một bài mà rên rỉ hết nửa bài rồi, thiếu thao quá hả?"
"Kĩ nữ, cút!!"
Thật ra thì cô thích nhất là đọc bình luận của loại thứ ba, vì qua đó có thể học thêm nhiều câu chửi mới, muôn hình vạn trạng, xài không bao giờ hết, hơn nữa còn rất có tính giải trí.
Sau đó cô giơ điện thoại chụp một cái giường trống trong bệnh viện, đăng lên weibo kèm dòng caption: "Bị bệnh rồi."
Vừa nhấn vào nút đăng thì wechat có tin nhắn gửi tới, là của An Bác.
An Bác: "Đang ở kí túc xá à?"
"Không, đang ở bệnh viện."
An Bác: "Bị bệnh à? Bệnh viện nào? Tớ lập tức tới ngay."
"Không cần đâu, bạn tớ bị bệnh nên tớ tới thăm thôi."
An Bác: "Khi nào về thì gọi cho tớ, con gái đi một mình buổi tối nguy hiểm lắm."
"Tớ ở đây cả đêm mà, nhưng cũng cảm ơn cậu."
An Bác: "Giữa chúng ta có gì mà ơn nghĩa. À, quần lót của cậu tớ đã giặt sạch rồi này, khi nào cậu tới lấy? Hay tớ đem qua cho cậu?"
Phía dưới là ảnh chụp chiếc quần lót ren màu đen của cô đã được giặt sạch sẽ bỏ trong túi nilon.
Liễu Yên có thể tưởng tượng được vẻ mặt đắc ý của cậu ta lúc này. Cô nghiến răng, ai mà biết cái quần đó đã bị cậu ta làm gì chứ, còn lâu cô mới mặc lại.
"Nếu cậu thích thì giữ luôn đi, tớ không thiếu quần lót đâu, ngủ ngon!"
Cô kiên quyết tắt điện thoại, leo lên chiếc giường trống bên cạnh. Cả ngày bôn ba ngoài đường, bây giờ được nằm trên giường ấm đệm êm khiến cô khoan khoái thở dài một hơi.
Cô không phải mấy nữ chính phim Hàn, phòng bệnh thì vắng như nhà xác mà cứ thích nằm ngay bên giường bệnh nam chính ngủ, trong khi chỉ cần trả thêm một trăm tệ là có ngay một chiếc giường rồi. Bọn họ đóng phim không mệt nhưng cô thì sợ vẹo xương sống lắm. Dù sao thì cũng là thẻ của người khác, cô không ngại quẹt.
---
- Mẹ! Mẹ ơi! Cứu con! Huhu cứu con với...
Tiếng kêu khóc của một cô bé. Cô vùng vẫy, khản cổ gọi mẹ với hy vọng có thể thoát khỏi những gã đàn ông này.
Nhưng thứ đáp lại cô bé ấy chỉ là tiếng cười dâm dục và tiếng quần áo trên cơ thể bị xé toạt ra. Còn mẹ thì đứng bên cửa sổ và lạnh lùng nhìn cô.
Như đã nhận ra gì đó, cô bé không vùng vẫy, cũng không kêu khóc nữa, chỉ có nước mắt thi nhau rơi xuống...
Đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay xuất hiện từ trong bóng tối và kéo cô ra khỏi đó. Liễu Yên giật mình mở mắt, còn người vừa lay cô dậy là Mặc Thương Lang.
- Cô hét to quá làm tôi không ngủ được.
Anh ta vừa nói vừa cà nhắc đi về giường mình.
Liễu Yên vuốt tóc mái bị mồ hôi thấm ướt của mình, bần thần nhìn ga giường một lúc rồi mới nói "Cảm ơn".
Cô nhìn điện thoại, mới năm giờ sáng, may mà phòng bệnh này không có ai, nếu không cô đã bị mắng rồi.
Mặc Thương Lang ngồi trên giường, cả người bị quấn băng trắng khiến hắn trông hơi giống xác ướp, lúc cô nhìn hắn, hắn cũng đang đánh giá cô.
- Cô đã cứu tôi à?
- Chứ anh nghĩ thế nào?
- Cô muốn gì?
Đúng là trực tiếp, nhưng Liễu Yên lại thích.
- Hôm qua tôi đã nói rồi, ba mươi vạn.
Mặc Thương Lang hơi trầm tư một lát, lúc cô nghĩ rằng hắn ta định quỵt tiền thì hắn đã nói.
- Cô chăm sóc tôi đến khi tôi hồi phục, mỗi ngày một ngàn.
Cô lắc đầu, giơ ba ngón tay.
- Ba ngàn.
- Hai ngàn, tôi thuê giúp việc một tháng cũng chỉ tới mức này thôi.
Liễu Yên chép miệng.
- Hai ngàn thì hai ngàn, nhưng tôi còn đi học, không phải lúc nào cũng có thể ở cạnh anh đâu.
- Không sao, chỉ cần sáng sớm, trưa và tối tới đưa cơm là được.
- Thế sao anh không mua cơm bệnh viện đi? - Liễu Yên khó hiểu.
- Tóm lại cô có muốn làm không?
- Làm chứ sao không. - Liễu Yên bĩu môi, đúng là nóng tính.
- Nhưng anh phải chuyển cho tôi ba mươi vạn trước đã.
Mặc Thương Lang nhắm mắt.
- Cô đang giữ thẻ của tôi đúng không? Điện thoại tôi hư rồi, cô đi mua cái mới đi.
Liễu Yên hậm hực ra ngoài, trước khi đi còn dặn dò cô y tá canh chừng thật kĩ đừng để hắn đi đâu. Cô y tá vui vẻ đồng ý.
Cô chỉ nghĩ rằng y tá ở bệnh viện này thật tốt bụng chứ đâu biết rằng, câu chuyện giữa cô và Mặc Thương Lang sớm đã bị vị bác sĩ trung niên biến tấu ra tam sao thất bản.
Ví dụ như "Nữ sinh tội nghiệp chăm sóc bạn trai lưu manh cả đêm", "lưu manh bị đánh hại bạn gái phải lo lắng"...
Vậy là vào lúc năm giờ sáng, khi mọi người còn chưa ra khỏi chăn, mặt trời còn chưa ra khỏi núi, bạn học Liễu của chúng ta đã phải chạy đi mua điện thoại.
Biết sao được, anh ta có điện thoại thì cô mới có tiền.
Lúc trở về, trên tay cô ngoại trừ điện thoại còn có thêm hai tô cháo đang bốc hơi nghi ngút và hai bộ quần áo, bệnh viện có cháo miễn phí nhưng cô cảm thấy vị của nó hệt như cám heo vậy.
Còn vì sao cô lại biết vị của cám heo như thế nào, thì không cần kể.
- Bác sĩ nói anh bị chấn động não nên tôi mua cháo óc heo cho anh này, ăn đi cho bổ óc.
Sau khi thành công thu hoạch được ánh mắt giết người của Mặc Thương Lang, Liễu Yên chợt cảm thấy tâm trạng tốt đẹp hẳn lên.
Lúc Mặc Thương Lang ăn xong phần cháo cô chừa lại thì cũng đã sáu giờ, cô đưa quần áo cho hắn rồi vội vã chạy tới trường học, trước khi đi còn hôn gió với hắn ta một cái.
- Trưa nay tôi sẽ trở lại ~
---