Sắc Dục
Chương 8 :
Ngày đăng: 01:15 27/06/20
Liễu Yên vừa chạy về kí túc xá thì đã bị bao vây bởi hàng loạt câu hỏi từ ba cô bạn cùng phòng. Mà tất cả đều có nội dung tương tự nhau.
"Tối qua đi đâu vậy? Ở với người yêu đúng không?"
- Tớ làm gì có người yêu, bạn tớ bị bệnh nên tớ ở bệnh viện chăm sóc cậu ấy thôi.
Không ai nói gì nữa, nhưng cứ nhìn ánh mắt "tớ hiểu mà" của bọn họ là cô biết bọn họ thật ra chẳng hiểu gì hết!
Lúc cô tới lớp thì tình cờ gặp được Luân Dao đang đứng ở ban công học bài. Nắng ban mai dịu nhẹ phủ lên gương mặt của cậu, phản chiếu vào gọng kính khiến cậu trông càng ôn nhu hơn.
- Lớp phó đại nhân, lát nữa có kiểm tra đó, đại nhân hãy mở rộng tấm lòng từ bi cứu vớt tớ với nha~
Cô tinh nghịch nháy mắt, tươi cười để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ.
Luân Dao thất thần vài giây, sau đó nhìn lại vào sách, thản nhiên đáp.
- Không.
Liễu Yên giật quyển sách khỏi tay cậu, âm thanh nhẹ như gió.
- Đại nhân cứu vớt tiểu nữ đi, tiểu nữ sẽ, dùng, thân, báo, đáp, được không?
Luân Dao mím môi lấy sách lại rồi đi vào lớp, nhưng vành tai hồng hồng đã bán đứng cậu. Liễu Yên ở phía sau cười khúc khích.
Vương Hiểu Di cũng đứng gần đó, cô ta dùng ánh mắt thù hằn nhìn theo bóng lưng của Liễu Yên.
Dạo này, bầu không khí lớp 12-B luôn nồng nặc mùi C6H2(NO2)3CH3*, đặt biệt là mỗi khi lớp phó học tập và An đại thần đứng gần nhau thì còn có thể tóe ra tia lửa nữa.
Ví dụ như ngay lúc này, bọn họ đang công khai cãi nhau ngay trong giờ học với lí do "đang bày tỏ quan điểm cá nhân về vấn đề mỗi gia đình nên sinh một con hay hai con" mà cô giáo đưa ra.
Hai người đều cân tài cân sức, lí lẽ đều hợp lí đến mức cô giáo cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, còn mọi người trong lớp thì đã nghe thấy tiếng súng đạn nổ ầm ầm rồi.
Mọi thứ tạm kết thúc khi tiếng trống hết tiết vang lên, nhưng mùi thuốc súng thì vẫn không giảm bớt chút nào.
Liễu Yên không ngốc, cô nhận ra được sự khác thường này là do mình, vậy nên cả tiết luôn ngoan ngoãn im lặng, sợ chọc giận Lão phật gia bên cạnh thì bài kiểm tra coi như đi tong.
Nhưng ông trời có vẻ rất thích làm khó người khác, vì cô thấy An Bác đang đi về phía này.
Trước ánh mắt tựa ngàn vạn mũi tên của Luân Dao, cậu ta cúi đầu xuống nói với cô:
- Đồ của cậu ở chỗ tớ, không lấy lại thật đấy à?
Chưa bao giờ Liễu Yên muốn giết An Bác như lúc này, cô nghiến từng chữ qua kẽ răng.
- Không.
Nhưng cảnh này lọt vào mắt Luân Dao thì lại biến thành cô đang vui vẻ trò chuyện với An Bác, thậm chí cậu còn thấy cả tiếng sét ái tình xẹt xẹt giữa bọn họ nữa.
Trong mắt một giống đực đang ghen thì nhìn đâu cũng thấy người phụ nữ của mình đang ngoại tình, đặc biệt là đối với một kẻ bề ngoài lạnh nhạt nhưng bên trong lại ẩn chứa tính chiếm hữu kinh hồn như Luân Dao.
- Cậu nói nếu tớ giúp cậu trong bài kiểm tra thì cậu sẽ lấy thân báo đáp đúng không?
Chỉ một câu đã thành công làm vẻ mặt đắc ý của An Bác cứng đờ trong nháy mắt, còn Liễu Yên thì suýt cắn phải lưỡi.
Mà thật sự thì cô cũng muốn cắn phứt cái lưỡi này của mình cho rồi.
Giờ phải làm sao nhỉ? Từ chối? Không được, không chỉ đơn giản là bài kiểm tra mà còn thể hiện rằng cô đang chột dạ. Thừa nhận? Càng không ổn hơn nữa. Tế bào thần kinh bắt đầu hoạt động với tốc độ 36720km/h, Liễu Yên chưa bao giờ cảm thấy chất xám không đủ dùng như lúc này.
- Nhưng không phải cậu không đồng ý sao? - Cô thề rằng đây là câu nói ngu muội nhất mà cô từng phun ra trong cuộc đời.
- Tớ nói không đồng ý bao giờ? - trái ngược với vẻ đắc ý của Luân Dao, An Bác lại cụp mắt không biết đang nghĩ gì.
Cậu ta cười gượng rồi quay lại chỗ của mình, Liễu Yên rút sách ra để lên bàn.
- Thật ra thì tớ cũng không cần cậu giúp đâu.
Gương mặt nắng tháng giêng của Luân Dao lập tức trở thành mây đen tháng mười. Cậu nắm cổ tay cô, gằn giọng.
- Tan học gặp tớ ở sân sau.
Liễu Yên cúi gằm mặt vào sách, không nói gì. Luân Dao vuốt ve cổ tay bị nắm đến đỏ của cô rồi cuối đầu đặt lên đó một nụ hôn.
Giờ kiểm tra, có mấy lần Luân Dao muốn sửa bài giúp cô, thậm chí còn đưa bài cho cô chép nhưng Liễu Yên vẫn không thèm nhìn lấy một lần. Hậu quả của việc giận dỗi vô cớ là cả bài kiểm tra mà cô chỉ làm đúng được hai câu.
Cô cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Lúc An Bác khiêu khích Luân Dao, cô lại giúp An Bác, còn khi vẻ thất vọng trên mặt An Bác, cô lại làm Luân Dao tổn thương.
Sự bất thường khiến cô bất an, và khi sự bất an ấy càng ngày càng lớn dần, cô lại chọn cách trốn tránh.
Cô không nói chuyện với Luân Dao không phải vì giận dỗi, mà là vì cô không biết phải nói gì, phải làm gì, phải chọn thái độ gì để đối mặt với cậu và cả An Bác nữa.
Cô chưa bao giờ thấy hối hận về cách sống buông thả bản thân như trước đây của mình, nhưng bây giờ cô lại bắt đầu hoài nghi. Và cô cảm thấy trong lòng mình đang có thứ gì đó dần dần xuất hiện.
---
Tan học, Luân Dao đứng ở sân sau đợi Liễu Yên.
Thế nhưng, đã nửa tiếng trôi qua mà vẫn cô vẫn không tới, thay vào đó cậu lại đợi được một Vương Hiểu Di.
- Cậu đang đợi Liễu Yên sao? Nhưng cô ấy sẽ không tới đâu.
- Liên quan gì đến cậu? - Liễu Yên chưa tới khiến cậu bực bội, nên cũng không thể duy trì được thái độ hòa nhã như bình thường nữa.
Có lẽ Vương Hiểu Di cũng hơi ngỡ ngàng vì Luân Dao nóng nảy như vậy, nhưng cô ta vẫn giữ được nụ cười trên mặt.
- Lúc nãy tớ thấy cô ấy ra khỏi trường cùng An Bác rồi.
Luân Dao nhíu mày, không đáp. Cô ta nghĩ cậu đã lung lay, liền tiếp tục.
- Cậu thích Liễu Yên đúng không? Nhưng cô ấy có bao giờ để ý đến cậu đâu. Hôm qua cô ấy còn qua đêm ở ngoài không về kí túc xá nữa đấy. Tớ không có ý nói xấu cô ấy đâu, nhưng đây là sự thật, sáng hôm sau lúc cô ấy về quần áo vừa xộc xệch vừa nhăn nhúm.
- Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi, có lẽ cậu không biết bộ mặt thật của Liễu Yên nên mới thích cô ấy, một nữ sinh trung học mà lúc nào ra ngoài cũng mặc váy bó sát và giày cao gót, hơn nữa còn trang điểm....
Vương Hiểu Di càng nói càng hăng say, cứ như đang hận không thể biến Liễu Yên thành kĩ nữ vạn người cưỡi vậy. Nhưng đột nhiên cô ta im bặt, vì cổ đã bị bóp chặt lại. Cô ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt Luân Dao đáng sợ như thế, dường như chỉ cần cô ta nói thêm một chữ nữa thì cậu sẽ bẻ cổ cô ta ngay lập tức vậy.
- Dù Liễu Yên có ra sao, thì cô ấy nhất định không thể nào ti tiện được như cậu đâu.
Luân Dao buông cô ta ra, sau đó móc khăn ra lau sạch tay như đang lau thứ gì đó cực kì bẩn thỉu vậy. Cuối cùng còn vứt chiếc khăn vào thùng rác rồi mới bỏ đi.
----
Nửa tiếng trước.
Liễu Yên đứng dựa vào tường, giương mắt nhìn đám nữ sinh trước mặt. Cô phủi bụi trên áo mình, cười khẽ.
- Được các chị đến tận nơi thăm hỏi thế này, quả thật là vinh hạnh của em.
----
*C6H2(NO2)3CH3: chất nổ TNT =))
"Tối qua đi đâu vậy? Ở với người yêu đúng không?"
- Tớ làm gì có người yêu, bạn tớ bị bệnh nên tớ ở bệnh viện chăm sóc cậu ấy thôi.
Không ai nói gì nữa, nhưng cứ nhìn ánh mắt "tớ hiểu mà" của bọn họ là cô biết bọn họ thật ra chẳng hiểu gì hết!
Lúc cô tới lớp thì tình cờ gặp được Luân Dao đang đứng ở ban công học bài. Nắng ban mai dịu nhẹ phủ lên gương mặt của cậu, phản chiếu vào gọng kính khiến cậu trông càng ôn nhu hơn.
- Lớp phó đại nhân, lát nữa có kiểm tra đó, đại nhân hãy mở rộng tấm lòng từ bi cứu vớt tớ với nha~
Cô tinh nghịch nháy mắt, tươi cười để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ.
Luân Dao thất thần vài giây, sau đó nhìn lại vào sách, thản nhiên đáp.
- Không.
Liễu Yên giật quyển sách khỏi tay cậu, âm thanh nhẹ như gió.
- Đại nhân cứu vớt tiểu nữ đi, tiểu nữ sẽ, dùng, thân, báo, đáp, được không?
Luân Dao mím môi lấy sách lại rồi đi vào lớp, nhưng vành tai hồng hồng đã bán đứng cậu. Liễu Yên ở phía sau cười khúc khích.
Vương Hiểu Di cũng đứng gần đó, cô ta dùng ánh mắt thù hằn nhìn theo bóng lưng của Liễu Yên.
Dạo này, bầu không khí lớp 12-B luôn nồng nặc mùi C6H2(NO2)3CH3*, đặt biệt là mỗi khi lớp phó học tập và An đại thần đứng gần nhau thì còn có thể tóe ra tia lửa nữa.
Ví dụ như ngay lúc này, bọn họ đang công khai cãi nhau ngay trong giờ học với lí do "đang bày tỏ quan điểm cá nhân về vấn đề mỗi gia đình nên sinh một con hay hai con" mà cô giáo đưa ra.
Hai người đều cân tài cân sức, lí lẽ đều hợp lí đến mức cô giáo cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, còn mọi người trong lớp thì đã nghe thấy tiếng súng đạn nổ ầm ầm rồi.
Mọi thứ tạm kết thúc khi tiếng trống hết tiết vang lên, nhưng mùi thuốc súng thì vẫn không giảm bớt chút nào.
Liễu Yên không ngốc, cô nhận ra được sự khác thường này là do mình, vậy nên cả tiết luôn ngoan ngoãn im lặng, sợ chọc giận Lão phật gia bên cạnh thì bài kiểm tra coi như đi tong.
Nhưng ông trời có vẻ rất thích làm khó người khác, vì cô thấy An Bác đang đi về phía này.
Trước ánh mắt tựa ngàn vạn mũi tên của Luân Dao, cậu ta cúi đầu xuống nói với cô:
- Đồ của cậu ở chỗ tớ, không lấy lại thật đấy à?
Chưa bao giờ Liễu Yên muốn giết An Bác như lúc này, cô nghiến từng chữ qua kẽ răng.
- Không.
Nhưng cảnh này lọt vào mắt Luân Dao thì lại biến thành cô đang vui vẻ trò chuyện với An Bác, thậm chí cậu còn thấy cả tiếng sét ái tình xẹt xẹt giữa bọn họ nữa.
Trong mắt một giống đực đang ghen thì nhìn đâu cũng thấy người phụ nữ của mình đang ngoại tình, đặc biệt là đối với một kẻ bề ngoài lạnh nhạt nhưng bên trong lại ẩn chứa tính chiếm hữu kinh hồn như Luân Dao.
- Cậu nói nếu tớ giúp cậu trong bài kiểm tra thì cậu sẽ lấy thân báo đáp đúng không?
Chỉ một câu đã thành công làm vẻ mặt đắc ý của An Bác cứng đờ trong nháy mắt, còn Liễu Yên thì suýt cắn phải lưỡi.
Mà thật sự thì cô cũng muốn cắn phứt cái lưỡi này của mình cho rồi.
Giờ phải làm sao nhỉ? Từ chối? Không được, không chỉ đơn giản là bài kiểm tra mà còn thể hiện rằng cô đang chột dạ. Thừa nhận? Càng không ổn hơn nữa. Tế bào thần kinh bắt đầu hoạt động với tốc độ 36720km/h, Liễu Yên chưa bao giờ cảm thấy chất xám không đủ dùng như lúc này.
- Nhưng không phải cậu không đồng ý sao? - Cô thề rằng đây là câu nói ngu muội nhất mà cô từng phun ra trong cuộc đời.
- Tớ nói không đồng ý bao giờ? - trái ngược với vẻ đắc ý của Luân Dao, An Bác lại cụp mắt không biết đang nghĩ gì.
Cậu ta cười gượng rồi quay lại chỗ của mình, Liễu Yên rút sách ra để lên bàn.
- Thật ra thì tớ cũng không cần cậu giúp đâu.
Gương mặt nắng tháng giêng của Luân Dao lập tức trở thành mây đen tháng mười. Cậu nắm cổ tay cô, gằn giọng.
- Tan học gặp tớ ở sân sau.
Liễu Yên cúi gằm mặt vào sách, không nói gì. Luân Dao vuốt ve cổ tay bị nắm đến đỏ của cô rồi cuối đầu đặt lên đó một nụ hôn.
Giờ kiểm tra, có mấy lần Luân Dao muốn sửa bài giúp cô, thậm chí còn đưa bài cho cô chép nhưng Liễu Yên vẫn không thèm nhìn lấy một lần. Hậu quả của việc giận dỗi vô cớ là cả bài kiểm tra mà cô chỉ làm đúng được hai câu.
Cô cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Lúc An Bác khiêu khích Luân Dao, cô lại giúp An Bác, còn khi vẻ thất vọng trên mặt An Bác, cô lại làm Luân Dao tổn thương.
Sự bất thường khiến cô bất an, và khi sự bất an ấy càng ngày càng lớn dần, cô lại chọn cách trốn tránh.
Cô không nói chuyện với Luân Dao không phải vì giận dỗi, mà là vì cô không biết phải nói gì, phải làm gì, phải chọn thái độ gì để đối mặt với cậu và cả An Bác nữa.
Cô chưa bao giờ thấy hối hận về cách sống buông thả bản thân như trước đây của mình, nhưng bây giờ cô lại bắt đầu hoài nghi. Và cô cảm thấy trong lòng mình đang có thứ gì đó dần dần xuất hiện.
---
Tan học, Luân Dao đứng ở sân sau đợi Liễu Yên.
Thế nhưng, đã nửa tiếng trôi qua mà vẫn cô vẫn không tới, thay vào đó cậu lại đợi được một Vương Hiểu Di.
- Cậu đang đợi Liễu Yên sao? Nhưng cô ấy sẽ không tới đâu.
- Liên quan gì đến cậu? - Liễu Yên chưa tới khiến cậu bực bội, nên cũng không thể duy trì được thái độ hòa nhã như bình thường nữa.
Có lẽ Vương Hiểu Di cũng hơi ngỡ ngàng vì Luân Dao nóng nảy như vậy, nhưng cô ta vẫn giữ được nụ cười trên mặt.
- Lúc nãy tớ thấy cô ấy ra khỏi trường cùng An Bác rồi.
Luân Dao nhíu mày, không đáp. Cô ta nghĩ cậu đã lung lay, liền tiếp tục.
- Cậu thích Liễu Yên đúng không? Nhưng cô ấy có bao giờ để ý đến cậu đâu. Hôm qua cô ấy còn qua đêm ở ngoài không về kí túc xá nữa đấy. Tớ không có ý nói xấu cô ấy đâu, nhưng đây là sự thật, sáng hôm sau lúc cô ấy về quần áo vừa xộc xệch vừa nhăn nhúm.
- Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi, có lẽ cậu không biết bộ mặt thật của Liễu Yên nên mới thích cô ấy, một nữ sinh trung học mà lúc nào ra ngoài cũng mặc váy bó sát và giày cao gót, hơn nữa còn trang điểm....
Vương Hiểu Di càng nói càng hăng say, cứ như đang hận không thể biến Liễu Yên thành kĩ nữ vạn người cưỡi vậy. Nhưng đột nhiên cô ta im bặt, vì cổ đã bị bóp chặt lại. Cô ta chưa bao giờ thấy vẻ mặt Luân Dao đáng sợ như thế, dường như chỉ cần cô ta nói thêm một chữ nữa thì cậu sẽ bẻ cổ cô ta ngay lập tức vậy.
- Dù Liễu Yên có ra sao, thì cô ấy nhất định không thể nào ti tiện được như cậu đâu.
Luân Dao buông cô ta ra, sau đó móc khăn ra lau sạch tay như đang lau thứ gì đó cực kì bẩn thỉu vậy. Cuối cùng còn vứt chiếc khăn vào thùng rác rồi mới bỏ đi.
----
Nửa tiếng trước.
Liễu Yên đứng dựa vào tường, giương mắt nhìn đám nữ sinh trước mặt. Cô phủi bụi trên áo mình, cười khẽ.
- Được các chị đến tận nơi thăm hỏi thế này, quả thật là vinh hạnh của em.
----
*C6H2(NO2)3CH3: chất nổ TNT =))