Sắc Dục
Chương 5 :
Ngày đăng: 01:15 27/06/20
Liễu Yên bị nhột mà tỉnh. Cô cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt cứ di chuyển trên chân mình, lúc thức dậy mới biết đó là lưỡi của An Bác.
Cậu ta quỳ giữa hai chân cô, nâng một chân lên rồi bắt đầu liếm. Từ ngón chân đến đùi non đều bị cậu ta liếm tới sạch sẽ.
- Cậu bị cuồng chân đấy à?
- Hình như thế, tớ không kiềm được. - An Bác thật thà nói.
Liễu Yên rút chân lại, trèo xuống giường. Bây giờ cô mới phát hiện mấy chỗ bị nổi bọng nước hôm qua đã được dán băng cẩn thận lại rồi.
- Hôm nay phải trở lại trường đấy. Lát nữa mình sẽ gửi số tài khoản cho cậu, năm vạn nhé.
Chỉ một câu đã làm chút ảo tưởng đang thành hình của An Bác vỡ nát tan tành.
---
Lần trước cô leo lên xe An Bác đã gây ra cơn gió không nhỏ, lần này cô từ xe cậu ta bước xuống liền gây ra bão táp.
Loại nữ sinh bị nhiều nữ sinh ghét nhất là: một, xinh đẹp. Hai, khó gần. Đặc biệt, ba, dám lăm le nam thần trong mộng của bọn họ. Mà Liễu Yên lại thật xui xẻo dính hết cả ba tiêu chí này.
Trên đường đi về kí túc xá, ai cũng nhìn cô rồi xì xầm bàn tán như sinh vật lạ vậy. Nhiều đến mức khiến kẻ có da mặt dày như Liễu Yên cũng có chút e ngại.
Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, bỗng tay cô bị kéo lại thật mạnh, tiếp theo là lưng bị đập vào tường gạch men lạnh lẽo, và cuối cùng là môi bị hôn, không, nói đúng hơn là cắn.
Cô giãy dụa nhưng hai tay đã bị đè lên tường, chân của kẻ kia thì chen vào giữa hai chân cô, môi bị gặm đến lúc cảm nhận được mùi máu tanh mới dừng lại.
Luân Dao cúi đầu nhìn cô, trong mắt là tơ máu, vài cọng tóc rủ xuống trước trán làm cậu ta trông dữ tợn hơn rất nhiều.
Thỏ con dù ngoan ngoãn nhưng nổi giận lên cũng thật đáng sợ, Liễu Yên nghĩ.
- Cậu và An Bác là gì với nhau?
Liễu Yên liếm máu trên môi mình, từ tốn.
- Hàng xóm.
Mắt Luân Dao như phun ra lửa, tay bị nắm tới phát đau khiến cô nhíu mày. Cậu ta nhìn vào cổ cô, giọng âm trầm.
- Hàng xóm làm tình với nhau à?
Liễu Yên nhớ tới mấy dấu hồng trên cổ do An Bác để lại tối qua, nhưng sáng nay cô đã dùng kem che khuyết điểm phủ lên rồi mà nhỉ?
Cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Luân Dao.
- Sao thế? Ghen à?
Cứ tưởng cậu sẽ đỏ mặt và lảng tránh như mọi khi, nhưng không ngờ cậu chỉ ngẩng ra một lát rồi thẳng thừng thừa nhận.
- Đúng vậy, tớ ghen đấy.
- Không lẽ tớ không đáp ứng được cậu à? Tại sao cậu phải tìm những thằng khác? - Luân Dao càng nói càng kích động, câu sau càng cao giọng hơn cao trước, cậu ta gần như là hét lên, may mà trong nhà vệ sinh không có ai.
- Tớ đã nói với cậu rồi mà, tớ không phải kẻ dễ thỏa mãn chỉ với một món ăn đâu.
Cô kéo cổ Luân Dao xuống, cắn lên khóe môi cậu ta như cách cậu ta đã làm với mình. Tay Luân Dao mò mẫm cởi nút áo sơ mi của cô ra rồi cúi đầu mút lên đôi tuyết lê thật mạnh, để lại một vết đỏ tươi như tuyên bố chủ quyền.
Liễu Yên cũng không tức giận, cô nhéo nhéo cằm cậu ta rồi đi ra ngoài.
- Nhớ lấy, tớ không phải loại con gái thích hợp để yêu đâu.
Luân Dao đứng trong nhà vệ sinh nhìn theo bóng lưng duyên dáng ấy, môi khẽ mấp máy.
- Nhưng làm sao đây, tớ yêu cậu mất rồi....
---
Lúc Liễu Yên về tới kí túc xá thì ba người bạn khác đã ở đó trước rồi, ngay khi bước vào cửa, bọn họ đã dùng ánh mắt vô cùng kì lạ nhìn cô. Liễu Yên coi như cũng quen rồi, cô điềm nhiên cất đồ vào tủ mà không hề nói gì.
Không khí trong phòng an tĩnh đến mức ngột ngạt.
Cuối cùng, Lưu Hỉ - cô bạn nhiều chuyện nhất trong bốn người đành lên tiếng trước.
- Yên Tử, cậu với An đại thần là sao vậy?
Hai người còn lại tuy không nói gì nhưng tai đã sớm dựng đứng lên rồi.
- Gần nhà, cậu ấy cho tớ đi nhờ.
Cô có thể nghe được tiếng thở phào của bọn họ, sau đó là tiếng của Nhã Tinh An - "bạn gái trong mơ" của đám nam sinh.
- Ừm... cậu có thân với cậu ấy lắm không?
- Cũng thường thường.
Mặc dù Liễu Yên cũng chẳng phải người giỏi nhìn mặt đoán ý cho lắm, nhưng cô có thể nhận ra Nhã Tinh An cũng là một trong số đám hoa đào của An Bác.
Điều này khiến cô nảy sinh ra một loại cảm giác vượt trội biến thái.
Lúc này, điện thoại cô đổ chuông.
- Alo, Khương tỷ? - Cô vừa nghe điện thoại vừa đi vào nhà vệ sinh.
Khương Tạ Lâm là người quản lí của cô, cũng lâu lắm rồi chị không gọi đến, chắc lại muốn giục cô ra bài hát mới.
- Sao chị nhắn tin wechat mà em không trả lời?
- À em xin lỗi, từ qua đến giờ em không online. Có gì không chị?
- Chị muốn bàn với em một việc.
Chưa kịp đợi Liễu Yên trả lời, Khương Tạ Lâm đã liến thoắng.
- Chắc em cũng biết làm ca sĩ mạng chẳng dễ dàng gì, nhất là với loại không lộ danh tính như em. Nếu để lâu không hâm nóng danh tiếng thì chắc chắn chẳng bao lâu đã bị lãng quên thôi.
Liễu Yên không nói gì, đợi chị nói tiếp.
- Em đang ở trong giai đoạn hot nhất của một ca sĩ mạng đấy, fan cũng đang đông nữa, nên nhân lúc này mà đánh bóng tên tuổi. Chị biết nguyên tắc của em nên cũng cố gắng tìm cách thích hợp nhất rồi.
- Mỗi tuần em live stream trò chuyện với fan một lần, chị cần có hơn mười vạn fan vào xem thì công ty sẽ trả thêm cho em một ngàn, hai mươi vạn thì hai ngàn, cứ thế nhân lên, thấy được không?
- Không cần lộ mặt đâu, em có thể đeo khẩu trang hoặc làm gì cũng được, miễn đủ lượng fan là được.
Liễu Yên trầm tư một lát, sau đó hỏi lại.
- Có một ngàn thôi hả chị?
- Chứ em còn đòi bao nhiêu nữa? Phải để chị kiếm cơm nữa chứ! Chỉ cần em siêng cover một chút thì quá dư dả rồi còn gì nữa?
- Nhưng em ở kí túc xá mà, sao live stream được.
- Không sao, em tới phòng thu đi, chị cho em mượn phòng nghỉ, mỗi lần live chỉ cần hai tiếng thôi, đơn giản mà.
- Chỉ cần nói chuyện thôi hả chị?
- Ừ ừ ừ, chỉ cần fan không yêu cầu quá đáng thì em cứ làm theo, fan mà vui thì em cũng được lợi mà. Nếu đồng ý thì mai tới công ty chị giải thích thêm cho, cúp đây. - Khương Tạ Lâm hình như hơi mất kiên nhẫn, vừa nói xong đã cúp máy cái "rụp".
Cậu ta quỳ giữa hai chân cô, nâng một chân lên rồi bắt đầu liếm. Từ ngón chân đến đùi non đều bị cậu ta liếm tới sạch sẽ.
- Cậu bị cuồng chân đấy à?
- Hình như thế, tớ không kiềm được. - An Bác thật thà nói.
Liễu Yên rút chân lại, trèo xuống giường. Bây giờ cô mới phát hiện mấy chỗ bị nổi bọng nước hôm qua đã được dán băng cẩn thận lại rồi.
- Hôm nay phải trở lại trường đấy. Lát nữa mình sẽ gửi số tài khoản cho cậu, năm vạn nhé.
Chỉ một câu đã làm chút ảo tưởng đang thành hình của An Bác vỡ nát tan tành.
---
Lần trước cô leo lên xe An Bác đã gây ra cơn gió không nhỏ, lần này cô từ xe cậu ta bước xuống liền gây ra bão táp.
Loại nữ sinh bị nhiều nữ sinh ghét nhất là: một, xinh đẹp. Hai, khó gần. Đặc biệt, ba, dám lăm le nam thần trong mộng của bọn họ. Mà Liễu Yên lại thật xui xẻo dính hết cả ba tiêu chí này.
Trên đường đi về kí túc xá, ai cũng nhìn cô rồi xì xầm bàn tán như sinh vật lạ vậy. Nhiều đến mức khiến kẻ có da mặt dày như Liễu Yên cũng có chút e ngại.
Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, bỗng tay cô bị kéo lại thật mạnh, tiếp theo là lưng bị đập vào tường gạch men lạnh lẽo, và cuối cùng là môi bị hôn, không, nói đúng hơn là cắn.
Cô giãy dụa nhưng hai tay đã bị đè lên tường, chân của kẻ kia thì chen vào giữa hai chân cô, môi bị gặm đến lúc cảm nhận được mùi máu tanh mới dừng lại.
Luân Dao cúi đầu nhìn cô, trong mắt là tơ máu, vài cọng tóc rủ xuống trước trán làm cậu ta trông dữ tợn hơn rất nhiều.
Thỏ con dù ngoan ngoãn nhưng nổi giận lên cũng thật đáng sợ, Liễu Yên nghĩ.
- Cậu và An Bác là gì với nhau?
Liễu Yên liếm máu trên môi mình, từ tốn.
- Hàng xóm.
Mắt Luân Dao như phun ra lửa, tay bị nắm tới phát đau khiến cô nhíu mày. Cậu ta nhìn vào cổ cô, giọng âm trầm.
- Hàng xóm làm tình với nhau à?
Liễu Yên nhớ tới mấy dấu hồng trên cổ do An Bác để lại tối qua, nhưng sáng nay cô đã dùng kem che khuyết điểm phủ lên rồi mà nhỉ?
Cô nghiêng đầu, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Luân Dao.
- Sao thế? Ghen à?
Cứ tưởng cậu sẽ đỏ mặt và lảng tránh như mọi khi, nhưng không ngờ cậu chỉ ngẩng ra một lát rồi thẳng thừng thừa nhận.
- Đúng vậy, tớ ghen đấy.
- Không lẽ tớ không đáp ứng được cậu à? Tại sao cậu phải tìm những thằng khác? - Luân Dao càng nói càng kích động, câu sau càng cao giọng hơn cao trước, cậu ta gần như là hét lên, may mà trong nhà vệ sinh không có ai.
- Tớ đã nói với cậu rồi mà, tớ không phải kẻ dễ thỏa mãn chỉ với một món ăn đâu.
Cô kéo cổ Luân Dao xuống, cắn lên khóe môi cậu ta như cách cậu ta đã làm với mình. Tay Luân Dao mò mẫm cởi nút áo sơ mi của cô ra rồi cúi đầu mút lên đôi tuyết lê thật mạnh, để lại một vết đỏ tươi như tuyên bố chủ quyền.
Liễu Yên cũng không tức giận, cô nhéo nhéo cằm cậu ta rồi đi ra ngoài.
- Nhớ lấy, tớ không phải loại con gái thích hợp để yêu đâu.
Luân Dao đứng trong nhà vệ sinh nhìn theo bóng lưng duyên dáng ấy, môi khẽ mấp máy.
- Nhưng làm sao đây, tớ yêu cậu mất rồi....
---
Lúc Liễu Yên về tới kí túc xá thì ba người bạn khác đã ở đó trước rồi, ngay khi bước vào cửa, bọn họ đã dùng ánh mắt vô cùng kì lạ nhìn cô. Liễu Yên coi như cũng quen rồi, cô điềm nhiên cất đồ vào tủ mà không hề nói gì.
Không khí trong phòng an tĩnh đến mức ngột ngạt.
Cuối cùng, Lưu Hỉ - cô bạn nhiều chuyện nhất trong bốn người đành lên tiếng trước.
- Yên Tử, cậu với An đại thần là sao vậy?
Hai người còn lại tuy không nói gì nhưng tai đã sớm dựng đứng lên rồi.
- Gần nhà, cậu ấy cho tớ đi nhờ.
Cô có thể nghe được tiếng thở phào của bọn họ, sau đó là tiếng của Nhã Tinh An - "bạn gái trong mơ" của đám nam sinh.
- Ừm... cậu có thân với cậu ấy lắm không?
- Cũng thường thường.
Mặc dù Liễu Yên cũng chẳng phải người giỏi nhìn mặt đoán ý cho lắm, nhưng cô có thể nhận ra Nhã Tinh An cũng là một trong số đám hoa đào của An Bác.
Điều này khiến cô nảy sinh ra một loại cảm giác vượt trội biến thái.
Lúc này, điện thoại cô đổ chuông.
- Alo, Khương tỷ? - Cô vừa nghe điện thoại vừa đi vào nhà vệ sinh.
Khương Tạ Lâm là người quản lí của cô, cũng lâu lắm rồi chị không gọi đến, chắc lại muốn giục cô ra bài hát mới.
- Sao chị nhắn tin wechat mà em không trả lời?
- À em xin lỗi, từ qua đến giờ em không online. Có gì không chị?
- Chị muốn bàn với em một việc.
Chưa kịp đợi Liễu Yên trả lời, Khương Tạ Lâm đã liến thoắng.
- Chắc em cũng biết làm ca sĩ mạng chẳng dễ dàng gì, nhất là với loại không lộ danh tính như em. Nếu để lâu không hâm nóng danh tiếng thì chắc chắn chẳng bao lâu đã bị lãng quên thôi.
Liễu Yên không nói gì, đợi chị nói tiếp.
- Em đang ở trong giai đoạn hot nhất của một ca sĩ mạng đấy, fan cũng đang đông nữa, nên nhân lúc này mà đánh bóng tên tuổi. Chị biết nguyên tắc của em nên cũng cố gắng tìm cách thích hợp nhất rồi.
- Mỗi tuần em live stream trò chuyện với fan một lần, chị cần có hơn mười vạn fan vào xem thì công ty sẽ trả thêm cho em một ngàn, hai mươi vạn thì hai ngàn, cứ thế nhân lên, thấy được không?
- Không cần lộ mặt đâu, em có thể đeo khẩu trang hoặc làm gì cũng được, miễn đủ lượng fan là được.
Liễu Yên trầm tư một lát, sau đó hỏi lại.
- Có một ngàn thôi hả chị?
- Chứ em còn đòi bao nhiêu nữa? Phải để chị kiếm cơm nữa chứ! Chỉ cần em siêng cover một chút thì quá dư dả rồi còn gì nữa?
- Nhưng em ở kí túc xá mà, sao live stream được.
- Không sao, em tới phòng thu đi, chị cho em mượn phòng nghỉ, mỗi lần live chỉ cần hai tiếng thôi, đơn giản mà.
- Chỉ cần nói chuyện thôi hả chị?
- Ừ ừ ừ, chỉ cần fan không yêu cầu quá đáng thì em cứ làm theo, fan mà vui thì em cũng được lợi mà. Nếu đồng ý thì mai tới công ty chị giải thích thêm cho, cúp đây. - Khương Tạ Lâm hình như hơi mất kiên nhẫn, vừa nói xong đã cúp máy cái "rụp".