Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Chương 10 :

Ngày đăng: 15:41 19/04/20


Um-laut (Danh từ): 1. Sự thay đổi trong âm thanh của một nguyên âm được phát ra bởi phần đồng hóa với âm thanh xung quanh; 2. Dấu phụ (ví dụ: u) được đặc trên một nguyên âm để chỉ sự thay đổi trong cách phát âm, đặc biệt là bằng tiếng Đức.



Với những hiểu biết của mình về ngài Ravenscroft, tôi thực sự phải cảm ơn cha mẹ đã không sinh ra tôi ở Đức, với một cái tên mang dấu phụ bên mình.



Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent



Trước giữa chiều, Caroline đã ngộ ra hai điều. Một là, James lại biến mất một lần nữa, có lẽ là tới nơi nào đó để điều tra về Oliver và các hoạt động phản gián của hắn. Và hai là, nàng đã phải lòng Blake Ravenscroft mất rồi.



Chà, điều này không hẳn là sự thật. Nói chính xác hơn thì nàng nghĩ mình có lẽ đã yêu Blake Ravenscroft mất rồi. Nàng vấp phải chút khó khăn trong việc tin tưởng vào chính mình, nhưng dường như chẳng có bất cứ lời giải thích nào hợp lý hơn cho những thay đổi gần đây trong tính cách và thái độ của nàng.



Caroline cũng đã quen với việc thường xuyên lỡ miệng mà không nghĩ ngợi gì về những lời mình nói, nhưng hôm này, hình như nàng đã buột miệng nói toàn những lời cực kỳ vô nghĩa. Hơn nữa, nàng còn hoàn toàn mất cảm giác ngon miệng với những bữa ăn thịnh soạn hằng ngày của mình. Chưa kể đến việc nàng liên tục bắt được chính mình đang cười toe toét như thể một con ngốc nhất trên đời.



Và nếu như thế vẫn chưa đủ coi là bằng chứng, thì nàng thậm chí còn bắt quả tang mình đang thì thầm, "Caroline Ravenscroft. Caroline Ravenscroft, mẹ của TrentRavenscroft. Caroline Ravenscroft, vợ của... ôi, dừng lại ngay!".



Thậm chí cả nàng cũng phải mất kiên nhẫn với bản thân mình.



Nhưng nếu đáp trả lại bất cứ cảm giác nào của nàng, Blake cũng không cho nàng biết. Anh chắc chắn sẽ chẳng nghênh ngang trong nhà như một kẻ ngốc si tình hay hét lên những lời ca ngợi về sắc đẹp, sự duyên dáng lẫn trí thông minh của nàng. Nàng cũng khá nghi ngờ về việc liệu anh có đang ngồi sau bàn làm việc của mình và vẽ nguệch ngoạc những dòng kiểu như "Ông và bà Blake Ravenscroft" hay không.



Và kể cả nếu anh làm thế, thì thực sự chẳng có lý do gì để nghĩ rằng nàng có thể trở thành "Bà Ravenscroft". Chúa biết được có biết bao nhiêu phụ nữ ở Luân Đôn này mơ tưởng về tình yêu với anh. Và sẽ thế nào nếu anh cũng tưởng tượng rằng mình yêu một ai đó trong số họ?



Ý nghĩ đó mới đau đớn làm sao!



Dĩ nhiên, một người không thể nào hoàn toàn quên đi những nụ hôn. Anh hẳn đã rất thích thú với nụ hôn của họ. Nhưng đàn ông khác với phụ nữ. Mặc dù Caroline từng được sống trong sự che chở, nhưng thực tế cũng dạy cho nàng biết ngay từ đầu và rõ ràng rằng một người đàn ông có thể muốn hôn một cô gái mà không có một chút tình cảm nào dành cho cô ta cả.



Một người phụ nữ thì ngược lại, chà, Caroline không dám áp đặt điều này cho tất cả phụ nữ trên đời, nhưng nàng biết rằng mình không thể nào hôn một người nào đó theo cái cách từng hôn Blake chiều hôm đó mà không có cả tá cảm xúc dành cho anh ta.



Điều này mang nàng quay trở lại với giả thuyết chủ yếu cua mình: Rằng nàng đã yêu Blake Ravenscroft.



Trong khi Caroline bận rộn với việc đào bới cái vòng luẩn quẩn của trái tim mình, Blake lại đang ngồi dựa vào mép bàn và phi tiêu trong phòng làm việc - nỗ lực phù hợp một cách hoàn hảo với tâm trạng của anh lúc này.



"Mình sẽ không", trúng, "hôn cô ấy nữa".



"Mình đã", trúng, "tận hưởng nó".



"Ôi, thôi được rồi, mình đã, nhưng chỉ hoàn toàn là vì", trúng, "đòi hỏi thể xác".



Anh đứng dậy, mặt đầy vẻ quyết tâm. "Cô ấy đúng là một cô gái tử tế nhưng chẳng có nghĩa lý gì với mình hết."



Anh nhắm mục tiêu để ném và dõi theo chiếc phi tiêu cắm vào cái lỗ đen ngòm trên bức tường trắng xóa.



"Chết tiệt, chết tiệt", anh lẩm bẩm, sải bước để rút chiếc phi tiêu ra. Sao anh lại ném trượt được chứ? Anh chưa bao giờ ném trượt. Hầu như mỗi ngày anh đều luyện tập và chưa từng ném trượt. "Khốn kiếp."



"Hôm nay chúng ta có chút bực bội, phải không nhỉ?"



Blake nhìn lên và thấy James đang đứng nơi ngưỡng cửa. "Cậu đã biến đi đâu cả ngày hôm nay thế?"



"Mở rộng điều tra về Oliver Prewitt, tôi chỉ có thể nói với cậu như thế thôi."



"Tôi thì có ba đầu sáu tay ra cũng không hứng nổi cái con người được gã giám hộ."



"Chà, tôi cũng cho là vậy."



Blake giật chiếc phi tiêu ra khỏi tường khiến một mảng thạch cao nhỏ rơi xuống. "Cậu biết ý tôi là gì rồi đấy."



"Đúng thế", James cười từ tốn và trả lời, "Nhưng tôi không hoàn toàn chắc cậu biết ý của mình là gì".



"Thôi cải trò phiền nhiễu chết tiệt đó đi, Riverdale, và cho tôi biết cậu đã tìm được những gì."



James nằm dài trên ghế da và nới lỏng cà vạt. "Tôi đã thử giám sát một chút quanh dinh thự của Prewitt."



"Sao cậu không thông báo với tôi?"



"Chắc chắn là cậu sẽ muốn lẽo đẽo theo sau tôi đến đó."



"Chết tiệt là cậu nói đúng. Tôi..."




Plato trước Socrates, Cromwell trước Fawkes... Ravenscroft và Sidwell trước Trent.



Caroline ném phịch quyển về Milton lên trên quyển về Machiavelli. Không đúng. Lẽ ra họ không nên rời đi mà không có nàng. Nàng đã phác thảo bản đồ dinh thự Prewitt cho họ, nhưng chẳng gì có thể thay thế cho kinh nghiệm thực tế. Không có nàng, họ sẽ gặp nguy hiểm nếu vào nhầm phòng, hoặc chẳng may đánh thức một người đầy tớ, nàng sợ hãi nuốt xuống, hay họ có thể bị giết.



Ý nghĩ mất đi những người bạn mới giống như băng giá bao bọc lấy trái tim nàng. Cả đời nàng sống thiếu vắng gia đình; và cuối cùng khi đã tìm được hai người thực sự cần đến mình, dù đó thậm chí chỉ đơn thuần là vì an ninh quốc gia, nàng cũng không muốn ngồi im một chỗ và chứng kiến cảnh họ dấn thân vào chốn hiểm nguy.



Chính hầu tước cũng nói rằng nàng rất quan trọng đối với cuộc điều tra của họ. Và về phần Blake... Ôi, thậm chí cả Blake - người chẳng thích thú chút nào khi phải thừa nhận rằng nàng có chút nào đó dính dáng vào công việc của họ ở Bộ Chiến tranh - cũng khen nàng đã hoàn thành tốt việc tóm tắt cho họ về thói quen của những người sống trong nhà Frewitt.



Nàng biết rằng họ sẽ làm tốt hơn với sự hỗ trợ trực tiếp của nàng. Tại sao ư, họ thậm chí còn chẳng biết về...



Caroline đưa tay bịt miệng trong nỗi kinh hoàng. Làm sao nàng lại quên không nói với họ về những bữa tiệc trà buổi tối của người quản gia - Farnsworth - cơ chứ? Đó chính là một nghi lễ đối với ông ta. Mỗi đêm, đều đặn như một cỗ máy, ông ta sẽ uống trà vào lúc mười giờ. Đó là một thói quen kỳ lạ, nhưng Farnsworth vẫn khăng khăng muốn làm.



Trà được đun nóng với sữa và đường, bơ và mứt dâu; ông ta rất khắt khe với bữa ăn đêm của mình và bất cứ ai làm gián đoạn cũng sẽ bị trừng phạt. Caroline từng mượn ông ta một ấm trà và phát hiện ra chính mình không có nổi một tấm chăn trong suốt một tuần liền. Giữa tháng 12.



Ánh mắt Caroline hướng tới chỗ chiếc đồng hồ quả lắc. Giờ là chín giờ mười lăm. Blake và James đã rời đi được mười lăm phút. Họ sẽ đến dinh thự của Prewitt vào...



Ôi Chúa lòng lành, họ có thể sẽ đến đó đúng lúc Farnsworth đang chuẩn bị bữa ăn đêm của ông ta. Người quản gia có thể đã già, nhưng chắc chắn không hề yếu ớt, thậm chí ta còn sử dụng vũ khí khá thành thạo. Và từ phòng ngủ, ông ta sẽ phải đi thẳng qua phòng khách phía nam để có thể đến được nhà bếp.



Caroline đứng dậy, đôi mắt mở to và vẻ mặt kiên quyết. Họ cần nàng. Blake cần nàng. Nàng có thể sẽ không thể nào sống tiếp nếu không đến và cảnh báo cho họ về điều đó.



Không chút để tâm đến mắt cá chân, nàng lao ra khỏỉ phòng và hướng thẳng về phía chuồng ngựa.



Caroline cưỡi ngựa lao đi như xé gió. Nàng không phải là tay cưỡi ngựa kỳ khôi; sự thật thì đa số những gã giám hộ đều chẳng cho nàng nhiều cơ hội để tập luyện, nhưng nàng có thể điều khiển được và giữ vững mình trên lưng ngựa.



Và chắc chắn là chưa bao giờ nàng có một lý do hợp lý như thế này để phi nước đại.



Ngay lúc nàng đến được sát rìa vùng đất thuộc về Oliver, chiếc đồng hồ bỏ túi mà nàng giật khỏi bàn của Blake điểm đúng mười giờ. Nàng buộc chặt ngựa - thứ mà nàng cũng "mượn" của Blake - vào một cái cây và bò về phía ngôi nhà, ẩn mình sau hàng rào cao chạy dọc đường xe chạy. Khi men vào đến dinh thự, nàng bò thật thấp. Nàng ngờ rằng ai đó có thể vẫn còn thức, ngoại trừ Farnsworth đang trong bếp, và nàng thận trọng không để bóng mình bị phát hiện qua cửa sổ.



"Tốt hơn là Blake nên đánh giá cao điều này", nàng thì thầm với bản thân. Nàng không những trông ngu ngốc kinh khủng khi bò bằng tứ chi, mà còn nhận ra rằng hiện tại, nàng đang ở ngay sau dinh thự Prewitt - nơi mà nàng không hề muốn xuất hiện chút nào trong năm tuần tới. Và giờ thì nàng đã tự nguyện dấn thân đến đây! Thật ngu ngốc! Nếu Oliver tóm được nàng thì...



"Oliver đang chơi bài. Oliver đang gian lận trên bàn cờ bạc lúc này. Oliver sẽ không về nhà trong vài giờ nữa." Thật dễ dàng khi lẩm bẩm những suy nghĩ như thế, nhưng điều đó cũng chẳng khiến nàng thấy bớt lo lắng chút nào. Thực tế nàng cảm thấy như mình vừa nuốt cả một cái xương gà to bự vào bụng.



"Hãy nhắc mình không được để tâm đến chuyện bị bỏ rơi nữa", nàng nói với chính mình. Nàng cảm thấy hơi khó chịu khi Blake và James không cho nàng đi cùng, nhưng giờ thì nàng đã ở đây, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tất cả những gì nàng muốn là quay trở lại trang viên Seacrest, có lẽ là với một tách trà ấm và một lát bánh mì nướng thật dày...



Khi đối mặt với thực tế, Caroline quyết định rằng mình không sẵn sàng để sống cuộc sống của một gián điệp.



Nàng tiến đến góc phía tây bắc của ngôi nhà và nhìn xung quanh, quét ánh mắt xuống chiều dài của bức tường phía tây. Nàng không thấy Blake và James -



điều này có thể cho biết họ đang đột nhập vào căn phòng từ cửa sổ phía nam.



Nếu họ vẫn chưa vào đến nơi.



Caroline cắn môi. Nếu họ đang ở trong phòng khách phía nam, Farnsworth chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng họ. Và Oliver thì luôn cất một khẩu súng trong ngăn tủ. Nếu nghi ngờ có kẻ xâm nhập, Farnsworth chắc chắn sẽ đem theo súng trước khi đi do thám; Caroline hoài nghi việc người quản gia già sẽ đặt ra những câu hỏi trước khi bấm cò.



Cơn hoảng loạn lại dâng lên, nàng lỉnh qua đám cỏ với tốc độ nhanh hơn nàng từng nghĩ một người đang bò có thể làm được.



Sau đó, nàng quẹo sang góc.



"Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"



James đang đứng trên vai Blake, vừa nhìn xuống vừa cố mở chốt cửa sổ rồi lắc đầu.



Khi James tiếp tục công việc của mình, Blake nhìn ra tứ phía. Và rồi anh nghe thấy tiếng động một lần nữa - tiếng chạy gấp gáp. Anh vỗ nhẹ lên chân James và đặt ngón tay trở lên môi. James gật đầu rồi tạm ngừng công việc đang gây ra những tiếng lạch cạch khi anh ta luồn dụng cụ vào chốt khóa. Anh ta khẽ nhảy xuống đất khi Blake cúi xuống, rồi lập tức giữ tư thế cảnh giác.



Blake đã rút khẩu súng lục ra trong lúc dịch sát vào góc rồi ép lưng vào tường. Một cái bóng nhỏ đang tiếp cận đến gần họ. Chẳng có gì rõ rệt lắm ngoại trừ ai đó đã thắp một cây nến trên cửa sổ phía tây.



Và chiếc bóng đó ngày càng di chuyển gần đến họ.



Ngón tay Blake ép chặt lên cò súng.



Một bàn tay xuất hiện từ góc đó.



Và Blake lập tức vồ lấy.