Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Chương 12 :

Ngày đăng: 15:41 19/04/20


Pal-lia-a-tive (Danh từ): Điều mang đến sự trấn an tạm thời hoặc thoáng qua.



Tôi đang học được rằng nụ hôn chỉ là một cách xoa dịu sự yếu đuối khi trái tim ai đó vỡ vụn.



Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent



Blake bịt chặt tay lên miệng Caroline. Anh biết cách giữ im lặng và có nhiều năm kinh nghiệm trong việc giữ cho ai đó hoàn toàn im lặng. Nhưng Chúa mới biết Caroline có thể gây ra chuyện gì. Người phụ nữ điên rồ này có thể hắt hơi bất cứ lúc nào. Hoặc nấc. Hoặc cựa quậy.



Nàng nhìn anh trừng trừng. Blake nghĩ nàng đúng là một kẻ nhát gan. Anh giơ bàn tay còn lại lên để giữ chặt bắp tay nàng nhằm khiến nàng bất động. Anh không quan tâm liệu nàng có bị bầm tím đến cả tuần hay không; chẳng ai biết Prewitt sẽ làm gì nếu biết kẻ ương ngạnh được mình giám hộ đang núp sau ghế trong phòng khách. Sau cùng thì khi chạy trốn khỏi nơi này, Caroline cũng đã mang toàn bộ số tài sản của mình ra khỏi nhà hắn.



Prewitt ngáp dài rồi đứng dậy, và trong một khoảnh khắc, tim Blake đập mạnh với những hy vọng. Nhưng tên đàn ông chết tiệt đó lại chỉ đi ngang qua bàn và rót thêm một ly brandy khác.



Blake nhìn Caroline. Không phải nàng từng nói với anh rằng Prewitt không bao giờ để tinh thần bị lú lẫn bởi rượu hay sao? Nàng nhún vai, rõ ràng là chẳng hề biết người giám hộ của mình đang làm gì.



Prewitt lại ngồi phịch xuống sofa rồi lẩm bẩm, "Con bé chết tiệt!".



Mắt Caroline mở lớn.



Blake chỉ vào nàng và mấp máy môi, "Cô ư?"



Nàng nhún vai và chớp mắt.



Blake nhắm mắt lại một lúc, cố đoán xem Prewitt ám chỉ ai. Chẳng có cách nào có thể chắc chắn được điều này. Đó có thể là Caroline, cũng có thể là Carlotta De Leon.



"Nó có thể ở chỗ quỷ nào cơ chứ?", Prewitt nói, theo sau hẳn là âm thanh của một cú hớp brandy cực lớn.



Caroline chỉ vào mình và Blake cảm thấy miệng nàng đang mấp máy thành từ, Tôi á dưới tay anh. Dù thế, anh cũng không phản ứng lại. Anh quá bận rộn với việc hoàn toàn tập trung vào Prewitt. Nếu lúc này, tên khốn phản gián đó phát hiện ra họ thì nhiệm vụ của họ sẽ đổ bể.



Ồ, không hoàn toàn. Blake chắc chắn là anh và James có thể dễ dàng tóm được Prewitt vào đêm đó nếu cần, nhưng như vậy có nghĩa là anh và bạn mình có thể sẽ phải rời đi tay không. Tốt hơn hết là kiên nhẫn và chờ thêm ba tuần nữa. Sau đó vòng quay gián điệp sẽ được đóng lại mãi mãi.



Và chỉ khi Blake cảm thấy chân bắt đầu tê dại, Prewitt mới đặt mạnh chiếc cốc lên bàn rồi bước ra khỏi phòng. Blake đếm đến mười rồi mới bỏ tay khỏi miệng Caroline và thở phào nhẹ nhõm.



Nàng cũng thở phào thật nhanh kèm theo một câu hỏi, "Anh có nghĩ rằng hắn đang nói đến tôi không?".



"Tôi không biết", Blake trả lời thành thật, "Nhưng tôi sẽ chẳng ngạc nhiên chút nào nếu sự thật đúng là như thế".



"Anh có cho rằng hắn đã phát hiện ra James không?"



Anh lắc đầu. "Nếu có, chúng ta sẽ nghe thấy vài tiếng xô xát. Dù vậy thì điều đó cũng không có nghĩa là chúng ta đã được an toàn. Và tất cả những gì chúng ta biết là Prewitt đang tản bộ xuống đại sảnh trước khi bước vào phòng khách phía nam.



"Giờ chúng ta phải làm sao?"



"Chờ đợi."



"Chờ đợi cái gì?"



Anh quay ngoắt sang đối mặt với nàng. "Cô hỏi nhiều quá đấy."



"Đó là cách duy nhất để học được những thứ hữu ích."



"Chúng ta đợi", Blake trả lời với vẻ thiếu kiên nhẫn, "cho đến khi nhận được thêm bất cứ dấu hiệu nào từ Riverdale".



"Nếu anh ấy đang chờ dấu hiệu của chúng ta thì sao?"



"Cậu ta sẽ không."



"Làm sao anh biết chắc được?"



"Riverdale và tôi đã làm việc cùng nhau bảy năm rồi. Tôi biết kiểu của cậu ta."



"Tôi không thực sự hiểu làm thế nào anh có thể sẵn sàng cho tình huống đặc thù này."



Anh bắn cho nàng một cái nhìn khó chịu đến nỗi nàng phải ngậm chặt miệng lại. Nhưng nàng chỉ làm thế sau khi đã đảo mắt nhìn anh.



Blake mặc kệ nàng trong vài phút, đây quả là điều không dễ dàng gì với anh. Chỉ tiếng thở của nàng cũng khiến anh bị kích thích. Phản ứng lúc này không phù hợp với hoàn cảnh cho lắm, và anh cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào với nó, kể cả cùng Marabelie. Thật không may là dường như anh chẳng thể làm gì được với nó, và điều đó khiến tâm trạng anh càng dấn sâu vào khó chịu.



Sau đó nàng cử động, cánh tay nàng vô tình cọ vào hông anh, và...



Blake nhất định không để suy nghĩ đó đi xa hơn. Đột nhiên anh nắm lấy tay nàng và đứng dậy. "Đi thôi!"


"Tại sao anh lại có thể thô lỗ đến thế?", nàng thì thầm.



"Lần cuối cùng một người phụ nữ nghĩ đến việc bảo vệ tôi..."



Giọng anh nhỏ dần, nhưng Caroline chẳng cần nghe hết mới có thể hiểu được nỗi thống khổ đang hằn rõ trên khuôn mặt anh. "Blake", nàng nói dịu dàng, "Tôi không muốn tranh cãi về điều này".



"Vậy hãy hứa với tôi."



Nàng nuốt xuống, biết rằng anh đang muốn yêu cầu một điều mà nàng không thể nào đồng ý.



"Đừng đặt bản thân vào nguy hiểm một lần nữa. Nếu có chuyện gì đó xảy đến với em. Tôi... tôi không thể chịu nổi, Caroline."



Nàng quay mặt đi, mắt đẫm lệ. Và nàng không muốn anh nhìn thấy phản ứng xúc động của mình trước lời yêu cầu khẩn thiết của anh. Có điều gì đó trong giọng anh đã chạm đến đáy tim nàng, điều gì đó trong cái cách đôi môi anh cử động dù chỉ một chút trước khi anh lên tiếng, như thể anh đang tìm kiếm trong tuyệt vọng những từ ngữ có thể diễn tả đúng tâm trạng của mình.



Nhưng rồi anh lại nói, "Tôi sẽ không để bất cứ một phụ nữ nào khác phải chết", và nàng biết rằng đó không phải là về nàng. Mà là về anh, về cảm giác tội lỗi mà anh đang phải gánh chịu cho cái chết của vị hôn thê của mình. Nàng không biết rõ về cái chết của Marabelie, nhưng những gì James nói đủ nhiều để nàng có thể hiểu rằng Blake vẫn tự kết án mình cho cái chết đó.



Caroline nghẹn ngào trong tiếng nấc. Làm sao nàng có thể tranh giành với một phụ nữ đã khuất cơ chứ?



Chẳng nhìn anh lấy một cái, nàng chạy về phía cửa. "Tôi xuống lầu đây. Nếu còn bất cứ điều gì muốn nói, anh có thể nói vào sáng mai."



Nhưng trước khi có thể nắm lấy nắm cửa, nàng đã nghe thấy tiếng anh vang lên, "Chờ đã!".



Chỉ một từ, nhưng nàng lại không đủ sức chống lại. Nàng chậm rãi quay lại nhìn anh.



Blake chăm chú nhìn nàng, không thể dời mắt khỏi khuôn mặt nàng. Anh muốn nói với nàng điều gì đó, có trăm ngàn từ ngữ đang vỡ vụn trong tâm trí, nhưng anh lại chẳng nghĩ nổi một câu để nói cho nàng nghe. Và rồi không nhận ra mình đang làm gì, anh chỉ tiến một bước về phía nàng rồi lại một bước nữa, một bước nữa, cho đến khi nàng nằm gọn trong vòng tay anh.



"Đừng bao giờ khiến tôi lo lắng một lần nữa", anh thì thầm vào mái tóc nàng.



Nàng không trả lời, nhưng anh cảm nhận được cơ thể ấm áp và mềm mại của nàng đang dựa vào người mình. Rồi anh nghe thấy tiếng nàng thở dài. Đó là thứ âm thanh nhẹ nhàng và gần như không nghe rõ, nhưng ngọt ngào và nói với anh rằng nàng muốn anh. Có thể không phải theo cái cách anh muốn nàng, chết tiệt, anh ngờ rằng điều đó là có thể, anh không thể nhớ nổi mình đã bao giờ từng khao khát một phụ nữ với nhu cầu mãnh liệt đến thế này hay chưa. Nhưng nàng cũng muốn anh. Anh có thể chắc chắn về điều đó.



Môi anh tìm thấy môi nàng, anh ngấu nghiến nàng với tất cả những sợ hãi và khao khát mà mình đã cảm thấy suốt cả tối. Nàng có vị như mỗi giấc mơ của anh và thuần khiết tựa thiên đường.



Blake biết mình thật đáng nguyền rủa.



Anh có thể không bao giờ có nàng, không bao giờ yêu nàng theo cách mà nàng xứng đáng được yêu, nhưng anh lại quá ích kỷ khi để nàng ra đi. Chỉ khoảnh khắc này thôi, anh có thể và sẽ vờ rằng anh là của nàng, còn nàng là của anh, và trái tim anh vẫn còn lành lặn.



Họ ngã xuống sofa, Caroline hạ mình nhẹ nhàng trên người anh, và anh chẳng tốn thời gian cho việc đổi vị trí với nàng. Anh muốn cảm nhận nàng loay hoay phía dưới mình, quằn quại trong những khao khát hệt như anh - thứ đang xâm chiếm anh. Anh muốn được nhìn thấy đôi mắt nàng cũng tối lại và rực cháy những ngọn lửa đam mê.



Tay anh lần xuống phía dưới vạt váy nàng, mạnh dạn dịu dàng xoa lên bắp chân mềm mại của nàng trước khi trượt lên đùi nàng. Nàng rên rỉ phía dưới anh, âm thanh ngọt lịm mà rất có thể là tên anh, hoặc cũng có thể chỉ là một tiếng rên rỉ, nhưng Blake chẳng quan tâm. Tất cả những gì anh cần, anh muốn, và anh quan tâm chính là anh muốn nàng.



Toàn bộ nàng.



"Chúa giúp anh, Caroline", anh nói, hầu như không còn nhận ra giọng mình.



"Anh cần em. Đêm nay. Ngay lúc này. Anh cần em." Tay anh đã chạm đến thắt lưng mình, điên cuồng cử động để tự giải phóng bản thân. Dù thế, anh vẫn phải ngồi dậy mới có thể tháo được chúng ra, và khoảng thời gian đó cũng vừa đủ để nàng nhìn anh, thực sự nhìn vào anh. Chỉ một khoảnh khắc đó đã xóa đi đám mây mù của đam mê đang bao phủ lấy nàng, nàng lảo đảo ngồi dậy và rời khỏi ghế.



"Không", nàng hổn hển. "Không phải như thế này. Không... Không."



Blake chỉ dõi theo bóng nàng rời đi, căm ghét chính mình vì đã đến gần nàng như một tên cầm thú. Nhưng nàng khiến anh ngạc nhiên khi chợt dừng lại bên ngưỡng cửa.



"Đi đi", giọng anh khàn khàn. Nếu như nàng không rời khỏi căn phòng này ngay lập tức, anh biết mình sẽ đuổi theo nàng, và nàng sẽ chẳng thể chạy thoát.



"Anh ổn chứ?"



Anh nhìn nàng chằm chằm, choáng váng. Suýt nữa anh đã làm nhục nàng.



Đã cướp đi trinh tiết của nàng mà không hề liếc mắt nhìn lại.



"Sao em lại hỏi thế?"



"Anh ổn chứ?"



Nàng sẽ không bỏ đi mà không có câu trả lời, vì thế anh gật đầu.



"Vậy thì tốt. Gặp lại anh ngày mai."



Và rồi nàng thực sự rời đi.



Chú thích: (1) Cách chữa theo dân gian để giữ tỉnh táo khi gặp chuyện sợ hãi hoặc bất ngờ.