Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế
Chương 13 :
Ngày đăng: 15:41 19/04/20
Dith-er (Danh từ): Trạng thái hưng phấn hoặc lo sợ đến run rẩy, sự do dự; tình trạng bối rối.
Chỉ một lời của anh khiến tôi run lên, và tôi thề là mình không thích nó dù chỉ một chút.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent
Mong muốn mãnh liệt nhất của Caroline chính là tránh mặt Blake cho đến tận mười lăm năm tiếp theo, nhưng cứ như thể là trò đùa của định mệnh, nàng đúng là đã đâm sầm vào anh trong buổi sáng tiếp theo.
Thật không may cho lợi ích về nhân phẩm của nàng, cú "đâm sầm" đó đã khiến nàng đánh rơi khoảng nửa tá sách khá dày xuống sàn nhà, một vài cuốn trong số đó đã hạ cánh lên chân Blake. Anh rú lên đau đớn, và nàng chẳng muốn gì hơn là rú lên vì xấu hổ, nhưng thay vì làm thế, nàng chỉ lẩm bẩm vài câu xin lỗi rồi quỳ sụp xuống thảm để có thể nhặt lại những cuốn sách. Ít nhất thì đó là cách để anh không nhìn thấy vệt đỏ ửng trên má nàng khi va vào anh.
"Tôi tưởng cô đang hạn chế việc dọn dẹp lại thư viện cơ mà", anh nói. "Cô ôm đống sách này ra ngoài hành lang làm cái quái gì thế?"
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt xám của anh. Nếu như buộc phải gặp anh sáng nay, tại sao nàng lại phải bò trên hai tay và đầu gối thế này chứ? "Tôi không trang hoàng lại", nàng nói bằng giọng kiêu căng nhất, "Tôi mang những cuốn sách này về đọc ở phòng".
"Cả sáu quyển ư?", anh hoài nghi hỏi.
"Tôi khá là hay chữ."
"Tôi chưa từng nghi ngờ điều đó."
Nàng mím môi, muốn nói rằng mình đã quyết định đọc sách và vì thế, nàng có thể lưu lại trong phòng của mình mà không bao giờ gặp anh một lần nữa, nhưng nàng lại có cảm giác rằng câu nói này có thể dẫn đến một cuộc tranh cãi lê thê - thứ cuối cùng mà nàng muốn.
"Ngài có đang mong chờ điều gì khác nữa không, thưa ngài Ravenscroft?"
Rồi nàng đỏ mặt, thực sự đỏ mặt. Đêm qua, anh đã thể hiện rõ ràng những gì mình khao khát.
Anh xua tay phóng khoáng - một hành động khiến nàng cảm thấy mình bị hạ thấp đến mức khó chịu. "Không gì cả", anh nói. "Không một chút nào. Nếu cô muốn đọc thì hãy đọc đi. Đọc hết cả cái thư viện nếu nó hợp với cô. Nếu không làm gì khác, cô sẽ tránh xa được mọi rắc rối."
Nàng cắn môi định trả đũa, nhưng thật khó khăn cho nàng để giữ miệng lưỡi thận trọng. Ôm sách vào lòng, nàng hỏi, "Hầu tước đã dậy chưa?".
Mặt Blake tối sầm lại trước khi nói, "Cậu ta đi rồi".
"Đi rồi ư?"
"Đi rồi." Và như thế nàng không thể hiểu nổi từ đó nghĩa là gì, anh liền nói thêm, "Đi thật rồi".
"Nhưng anh ấy đi đâu?"
"Tôi nghĩ có lẽ cậu ta chỉ là muốn kiếm bất cứ chỗ nào có thể thoát khỏi sự hiện điện của tôi và cô cùng lúc. Nhưng như lần này thì cậu ta đã đến Luân Đôn."
Miệng nàng há hốc vì kinh ngạc. "Nhưng như vậy nghĩa là anh ấy đã bỏ chúng ta lại một mình."
"Chỉ hai chúng ta", anh gật đầu và lôi ra một tờ giấy. "Cô có muốn đọc cái này không?"
Nàng gật đầu rồi cầm tờ giấy và đọc: Ravenscroft, Tôi tới Luân Đôn để thông báo về kế hoạch của chúng ta cho Bộ. Tôi đã mang theo tờ sao chép tài liệu của Pewitt. Tôi nhận ra rằng việc này sẽ để cậu lại một mình với Caroline, nhưng thực sự thì nó cũng không bất hợp lý hơn việc để cô ấy ở lại trang viên Seacrest với cả hai chúng ta.
Ngoài ra thì hai người khiến tôi phát điên lên được.
Riverdale Caroline ngước lên nhìn Blake với vẻ cảnh giác. "Anh không tài nào thích nổi tình hình này đâu."
Blake nói ra suy nghĩ của mình. Không, anh không "thích" tình trạng này. Anh không "thích" có nàng dưới mái nhà của mình, chỉ cách mình một sải tay. Anh cũng không "thích" việc biết rằng đối tượng cho những khao khát của anh lại chính là thứ anh chẳng dễ gì có được.
"Tôi chẳng sao cả", anh nói.
"Thực đáng chú ý khi anh có thể phát âm tốt như thế ngay cả lúc rít qua kẽ răng. Nhưng dù vậy thì trông anh cũng không hề ổn. Có lẽ tôi phải đưa anh về giường mất."
Căn phòng đột nhiên trở nên nóng nực và ngột ngạt, Blake buột miệng, "Đó là một ý tưởng rất tồi, Caroline".
"Tôi biết, tôi biết. Đàn ông luôn là những bệnh nhân tệ nhất. Anh có thể tưởng tượng nổi không nếu anh phải đỡ những đứa trẻ? Lẽ ra nhân loại không nên khiến nó đi quá xa như thế này."
Anh quay gót rời đi. "Tôi về phòng đây."
"Ồ, tốt. Anh nên thế. Tôi đảm bảo anh sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều nếu nghỉ ngơi một chút."
Blake không trả lời nàng mà chỉ sải bước lên cầu thang. Tuy nhiên, khi chạm đến bậc cầu thang đầu tiên, anh nhận ra rằng nàng đang ở ngay phía sau mình. "Cô đang làm gì ở đây thế?" anh quát.
"Tôi theo anh vào phòng."
"Có lý do cụ thể cho hành động này không?"
"Tôi muốn xem anh nghỉ ngơi."
"Xem chỗ khác đi."
"Điều đó" nàng nói chắc chắn, "là hoàn toàn không thể".
"Caroline", anh rên rỉ. "Cô đang thử thách tính kiên nhẫn của tôi đấy."
"Sụyt!" Anh bịt miệng nàng lại. "Ông ta sẽ rời đi thôi."
"Ngài Ravenscroft! Đây là chuyện cấp bách nhất!"
"Em không nghĩ là ông ấy sẽ rời đi đâu", nàng thì thầm, lời nói bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay anh.
"Perriwick!", Blake gầm lên. "Tôi đang bận. Biến đi. Ngay lập tức!"
"Vâng, tôi đã nghĩ đến chuyện đó", người quản gia nói vọng qua cánh cửa.
"Nhưng đây là những gì mà tôi sợ nhất."
"Ông ấy biết em đang ở đây", Caroline rít lên. Sau đó, hoàn toàn bất ngờ, mặt nàng đỏ ửng như một quả mâm xôi.
"Ôi, Chúa ơi, ông ấy biết em đang ở đây. Em đã làm gì thế này?"
Blake chửi thề trong miệng. Caroline đã ý thức trở lại và nhớ ra rằng không một quý cô biết nhận thức về hậu quả nào lại làm điều mà nàng đang làm. Và chết tiệt là Blake cũng đã nhớ ra điều đó, và anh không thể tiếp tục lợi dụng nàng khi anh vẫn còn là kẻ có lương tâm.
"Em không thể để Perriwick thấy mình", nàng nói điên cuồng.
"Ông ta chỉ là một quản gia thôi", Blake đáp lời, biết rằng đó không phải là thứ trọng điểm, nhưng lại là điều nhỏ bé quá bực bội để quan tâm.
"Ông ấy là bạn em. Và quan điểm của ông ấy về em mới là vấn đề."
"Vấn đề với ai?"
"Với em." Nàng cố sửa san lại dáng vẻ cho tươm tất vội vàng đến mức những ngón tay liên tục cài nhầm cúc.
"Đây", Blake nói, khẽ đẩy nàng. "Vào phòng tắm đi."
Caroline sốt sắng chạy như bay vào căn phòng nhỏ, không quên tóm lấy đôi dép lê của mình vào những giây cuối cùng. Ngay khi cánh cửa đóng lại phía sau, nàng nghe tiếng Blake kéo cánh cửa mở ra và nói một cách thô lỗ. "Ông muốn gì, Perriwick?"
"Nếu như tôi có thể mạn phép, thưa ngài..."
"Perriwick." Giọng Blake sặc mùi cảnh cáo nghiêm trọng. Caroline lo sợ cho an nguy của người quản gia nếu ông ta không nhanh chóng đi vào trọng điểm.
Cứ với tốc độ này, Blake hoàn toàn có thể quăng ông ta ngay ra ngoài cửa sổ.
"Đúng thế, thưa ngài. Chính là Quý cô Trent. Tôi không thể tìm thấy cô ấy ở đâu cả."
"Tôi không hề biết rằng Quý cô Trent lại cần phải thông báo cho ông về chuyện cô ta đang ở đâu đấy."
"Không, dĩ nhiên là không, thưa ngài Ravenscroft, nhưng tôi phát hiện ra thứ này ở trên lầu, và..."
Theo bản năng, Caroline nghiêng người sát vào cánh cửa, tự hỏi "cái này" là cái gì.
"Tôi chắc chắn là cô ấy vừa mới đánh rơi nó", Blake nói. "Ruy băng lúc nào cũng rơi khỏi tóc các quý cô."
Nàng vội sờ tay lên đầu. Nàng làm mất sợi ruy băng từ lúc nào nhỉ? Có phải Blake đã luồn tay vào tóc nàng khi hôn nàng ở hành lang hay không?
"Tôi biết rõ điều đó", Perriwick đáp lời, "nhưng dù sao thì tôi vẫn lo lắng. Nếu biết cô ấy đang ở đâu, chắc chắn là tôi có thể bớt lo lắng hơn".
"Đúng thế", giọng Blake vang lên, "Tôi biết chính xác Quý cô Trent đang ở đâu".
Caroline thở hổn hển. Chắc chắn là anh sẽ không để nàng phải xuất hiện đấy chứ.
Blake tiếp tục, "Cô ấy đã quyết định tận dụng lúc thời tiết đẹp thế này để dạo chơi quanh vùng".
"Nhưng tôi tưởng ngài đã nói sự có mặt của cô ấy ở trang viên Seacrest là một bí mật cơ mà."
"Đúng thế, nhưng chẳng có lý do gì mà cô ấy lại không thể ra ngoài, miễn là không tản bộ quá xa khỏi vùng đất của chúng ta. Có rất ít phương tiện xe cộ qua lại trên đường này. Chẳng có khả năng ai đó bắt gặp cô ấy đâu."
"Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ không để ý đến cô ấy nữa. Có lẽ cô ấy sẽ thích ăn gì đó khi quay về."
"Tôi đảm bảo là cô ấy sẽ thích nó hơn mọi thứ."
Caroline đặt tay lên bụng. Nàng cảm thấy hơi đói một chút. Và hoàn toàn thành thật thì ý tưởng đi dạo dọc theo bờ biển có vẻ rất hay ho. Đó cũng là cách có thể giúp nàng thanh tỉnh đầu óc - thứ mà Thánh thần đều biết cần phải được thực hiện ngay lúc này.
Nàng lùi một bước khỏi cánh cửa, giọng Blake và Perriwick nhỏ dần. Sau nó nàng phát hiện ra một cánh cửa khác bên phía đối diện phòng tắm. Nàng kiểm tra tay nắm cửa một cách thận trọng và ngạc nhiên đầy vui mừng khi thấy rằng nó có thể giúp nàng thoát ra cầu thang ngách dành cho người hầu. Nàng nhìn qua vai về phía Blake dù không thể trông thấy anh.
Anh đã nói rằng nàng có thể đi dạo một chút, thậm chí đó chỉ là một phần của câu chuyện phức tạp được dựng lên để đánh lừa Perriwick. Caroline chẳng thấy bất cứ lý do nào để không nên tiến thẳng về phía đó và làm theo lời anh nói.
Chỉ trong vài giây, nàng đã lao xuống cầu thang và ra ngoài. Một phút sau, nàng đã khuất khỏi tầm nhìn của ngôi nhà và tản bộ dọc theo rìa những vách đá - thứ trông như những con kênh màu xanh xám ở Anh quốc. Không khí bên bờ biển tiếp thêm sinh lực cho nàng, nhưng cũng chẳng nhiều như nhận thức về chuyện Blake sẽ hoang mang tột cùng ra sao khi mở cửa phòng tắm và không thấy nàng ở đó.
Dù sao thì cũng mặc kệ anh ta. Anh ta cũng nên gặp chút hoang mang trong cuộc đời mình chứ.