Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Chương 18 :

Ngày đăng: 15:41 19/04/20


Ar-is-tol-o-gy (Danh từ): Nghệ thuật hoặc "khoa học" ăn uống.



Là một lĩnh vực nghiên cứu và học tập, ẩm thực bị đánh giá thấp một cách trầm trọng.



Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent



Sự im lặng khủng khiếp bao trùm lấy căn phòng, theo sau là một tràng những tiếng huyên thuyên lớn và mạnh mẽ đến mức Perriwick phải nhòm đầu vào phòng để xem chuyện gì đang diễn ra. Ông ta thực hiện việc này dưới danh nghĩa vào phòng để dọn dẹp phần trà và bánh quy còn thừa - hành động chẳng mang lại cho ông ta kết quả nào ngoài một cuộc nổi loạn khi Blake giật mạnh chiếc khay từ tay ông ta, đẩy ông ta ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.



Nếu Penelope có nhận ra việc Hầu tước Riverdale đã gọi Quý cô Dent bằng tên thân mật của nàng quá nhanh thì cô ấy cũng không nhắc đến điều đó, thay vào đó, cô ấy lại nhận xét về việc mình đã ngạc nhiên kinh khủng thế nào khi thấy họ quen nhau.



Caroline nói rất to về việc nhà Sidwells là bạn bè lâu năm với nhà Dents như thế nào, và James hoàn toàn đồng ý với tất cả những điều nàng nói.



Người duy nhất không gây ầm ĩ là Blake, mặc dù anh đã thốt ra một tiếng rên rỉ khá lớn. Anh không biết đâu là chuyện tồi tệ hơn: Sự thật là James đã đến và gần như thổi bay lớp vỏ bọc của Caroline, hay tia mai mối mới đang ánh lên trong đôi mắt chị gái mình. Giờ thì chị ấy đã phát hiện ra rằng gia đình Caroline, theo một cách nào đó, có mối quan hệ với nhà hầu tước, và rõ ràng đã quyết định rằng Caroline sẽ trở thành một cô dâu tuyệt vời trong nhà Ravenscroft.



Anh dứt khoát cho rằng hoặc là như thế hoặc là chị ấy đã quyết định tập trung khả năng mai mối phi thường của mình sang Caroline và James.



Nhìn chung thì Blake vẫn cho rằng điều này có thể sẽ trở thành một thảm họa. Anh từ từ quét mắt quanh căn phòng, quan sát Penelope, James lẫn Caroline, và quyết định rằng điều duy nhất giữ mình khỏi việc gây bạo lực chính là anh không biết mình nên siết cổ ai đầu tiên trong số ba người họ.



"Ồ, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi nhỉ, Caroline", James nói, rõ ràng đang vô cùng thích thú. "Cũng gần năm năm rồi, anh nghĩ thế. Em thay đổi rất nhiều so với lần cuối cùng anh gặp em đấy."



"Thật sao?", Penelope truy vấn. "Thay đổi như thế nào, James?"



Bị hỏi khó, James lắp bắp một lúc rồi nói, "Chà, mái tóc của cô ấy lúc đó dài hơn, và...".



"Thật sao?", Penelope lại hỏi. "Thật thú vị làm sao. Tóc em hẳn đã bị cắt đi khá nhiều đấy, Caroline, vì giờ trông nó cũng không dài lắm nhỉ?"



"Đó là một tai nạn", Caroline ứng biến, "Và em phải cắt cụt ngủn thế này".



Blake cắn môi để ngăn mình không buột miệng yêu cầu nàng kể cho họ nghe câu chuyện về "vụ tai nạn".



"À, đúng thế, anh nhớ ra rồi", James hăng hái nói. "Điều gì đó liên quan đến mật ong và con chim nhỏ của anh trai em, đúng không?"



Caroline ho sặc sụa khi đang uống dở ngụm trà và phải tóm lấy khăn ăn để không phun hết vào Blake.



"Chị tưởng em không có bất cứ anh chị em nào cơ mà", Penelope nói, lông mày hơi nhíu lại.



Caroline lau miệng, dằn xuống thôi thúc bật cười khi nói, "Thực ra thì đó là con chim của anh họ em".



"Đúng thế", James đáp, đập tay lên trán mình. "Anh mới ngu ngốc làm sao.



Tên cậu ta là gì nhỉ?"



"Percy."



"À, Percy. Cậu ta dạo này sao rồi?"



Nàng mỉm cười gượng gạo. "Em e là vẫn thế. Em luôn gắng hết sức có thể để tránh mặt anh ta."



"Thật là một hành động khôn ngoan", James đồng ý. "Anh nhớ cậu ta là một tên khá xấu bụng, lúc nào cũng thích giật tóc người khác và làm những điều tương tự."



"Riverdale!", Penelope dùng tông giọng không tán thành để lên tiếng. "Cậu đang nói về họ hàng của Quý cô Dent đấy."



"Ồ, em không để ý đâu", Caroline trấn an cô ấy. "Em khá hài lòng với việc tránh xa Percy."



Penelope lắc đầu một cách khó hiểu và nhìn về phía em trai mình với vẻ buộc tội yếu ớt. "Tôi không thể tin nổi là cậu lại không cho tôi biết rằng Caroline thân yêu của chúng ta lại là bạn với Riverdale đấy."



Blake nhún vai và ép mình phải thả lỏng nắm đấm. "Em cũng không biết chuyện đó."



Perriwick bước vào phòng với vẻ bất thường và bắt đầu dọn dẹp những tàn tích còn lại của bữa trà.



"KHÔNG!", cả Blake, Penelope và Caroline đồng thanh hét lên.



James nhìn họ bằng vẻ thích thú và bối rối. "Có chuyện gì không ổn ở đây chăng?"



"Bọn tôi chỉ...", Penelope nói.



"Có chút...", Caroline xen vào.



"Đói...", Blake dứt khoát hoàn thành nốt câu nói.



James nháy mắt. "Hẳn rồi."



Penelope lấp đầy sự yên ắng tạm thời của họ bằng cách quay sang James và hỏi, "Cậu sẽ ở lại đây với chúng tôi chứ?".




Blake chớp mắt. "Sao cơ?"



"Cậu đang nói chuyện với ai vậy?"



James bước ra từ sau tấm màn che. "Với em."



Môi Penelope hé ra kinh ngạc. "Cậu đang làm gì ở đây thế này? Tôi không biết là cậu đã quay lại."



Anh ta dựa vào tường như thể chuyện ở trong phòng tắm của Blake là điều tự nhiên nhất trên thế giới.



"Em về từ mười phút trước rồi."



"Chúng em có vài chuyện cần thảo luận", Blake thêm vào.



"Trong phòng tắm ư?"



"Hồi tưởng lại những kỷ niệm về Eton và tất cả những điều tương tự", James nói cùng nụ cười gian xảo.



"Thật chứ?", Penelope không có vẻ gì là bị thuyết phục.



"Ở đây chẳng ai có bất cứ sự riêng tư nào, chị biết đấy" Blake nói. "Thật man rợ."



Penelope chỉ vào đống chăn màn trên sàn nhà và hỏi, "Thế còn chúng làm gì ở đây?".



"Cái gì cơ?", Blake hỏi, cố kéo dài thời gian.



"Đống chăn này!"



Anh chớp mắt. "Mấy thứ này ư? Em không biết."



"Cậu có một đống chăn gối trên sàn phòng tắm và không biết tại sao ư?"



"Em cho là có thể Perriwick đã bỏ chúng lại đây. Có lẽ ông ta định mang chúng đi giặt."



Penelope cau mày. "Blake, cậu là một tên nói dối đáng sợ."



"Thực sự thì em là một tên nói dối khá giỏi. Chỉ là em đang thử thực hành một chút."



"Giờ thì cậu đang thừa nhận là mình đã nói dối tôi sao?"



"Em không nghĩ là mình đã thú nhận bất cứ điều gì như thế." Anh quay sang James với vẻ vô tội. "Tôi có nói sao, Riverdale?"



"Tôi không nghĩ vậy. Chị đang nghĩ gì thế, Penelope?"



"Tôi nghĩ là", Penelope gầm gừ, "không ai trong số hai cậu được ra khỏi căn phòng này cho đến khi các cậu cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra".



Caroline lắng nghe cuộc đối thoại qua cánh cửa, nín thở khi Penelope tra khảo hai quý ông bằng kỹ năng của một kẻ hành hình.



Nàng khẽ thở dài và ngồi xuống. Với những gì đang diễn ra trong phòng tắm thì nàng có thể sẽ mắc kẹt ở cầu thang nhiều giờ liền. Không có bất cứ dấu hiệu gì cho thấy Penelope sẽ từ bỏ cuộc thẩm vấn của mình.



Nàng quyết định rằng giờ là lúc để nhìn vào mặt tươi sáng, bác bỏ cả thực tế là không gian trong cầu thang tối đen như mực. Nàng có thể bị ức hiếp trong những tình huống kỳ lạ nhất, nhưng thế vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc mắc kẹt với những người nhà Prewitt. Chúa lòng lành, nếu như không bỏ chạy vào đêm hôm đó thì rất có thể giờ này, chính nàng đã trở thành một Prewitt nữa rồi.



Thật là một ý nghĩ kinh khủng!



Nhưng nó gần như không kinh khủng như những gì xảy ra tiếp theo. Có lẽ nàng đã khiến một chút bụi bay lên khi ngồi xuống, và có lẽ các vị thần chỉ đơn giản là không đứng về phía nàng, nhưng mũi nàng bắt đầu nhồn nhột.



Và ngứa.



Nàng đưa ngón tay để bịt mũi, nhưng vô ích. Hắt... Hắt... hắt xì...!!



"Cái gì thế?", Penelope hỏi.



"Cái gì là cái gì?" Blake trả lời cùng lúc James bắt đầu hắt hơi một cách không kiểm soát được.



"Thôi cái trò lố bịch đó đi!", Penelope chặn họng James. "Rõ ràng là tôi nghe thấy tiếng hắt hơi của phụ nữ."



James bắt đầu hắt hơi ở một tông cao hơn.



"Ngừng lại!", Penelope ra lệnh, sải bước về phía cầu thang.



Blake và James lao điên cuồng về phía cô ấy, nhưng đã quá muộn. Penelope đã mở toang cánh cửa. Và Caroline đang ngồi gập người trên cầu thang, cả cơ thể gồng lên vì hắt hơi.