Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế
Chương 4 :
Ngày đăng: 15:41 19/04/20
Nos.trum (Danh từ): Một loại thuốc hoặc ứng dụng y tế được chuẩn bị bởi người đã đề nghị nó; một phương thuốc lang băm.
Dường như anh ta không có quá nhiều niềm tin vào những viên thuốc đó, nhưng vẫn tống chúng xuống cổ họng tôi.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent
Blake để nàng một mình cho đến cuối ngày. Anh quá điên tiết để có thể tin tưởng vào chính mình khi ở cạnh nàng. Nàng và chiếc cổ họng đỏ lòm chết tiệt của nàng khiến anh phẫn nộ, nhưng sự thật thì hầu hết cơn giận của anh đã nằm ngoài kiểm soát.
Làm sao anh lại có thể nghĩ đến việc hôn cô ta cơ chứ? Dù chỉ là một giây thôi? Cô ta có thể mang nửa dòng máu Tây Ban Nha, nhưng cô ta cũng có một nửa dòng máu là người Anh quốc, và điều đó đã biến cô ta trở thành kẻ phản bội. Kẻ giết Marabelle cũng là một tên phản gián.
Như để phản chiếu tâm trạng của anh, bầu trời bắt đầu những cơn mưa nặng hạt khi mặt trời lặn, tất cả những gì Blake có thể nghĩ đến là chiếc lọ cắm bút lông nhỏ nhắn mà cô ta đặt ở gờ tường.
Anh khịt mũi. Cứ như cô ta sẽ chết khát sau bữa tiệc trà anh tống vào cổ họng cô ta vậy. Tuy nhiên, khi dùng bữa tối trong yên tĩnh, anh cũng chẳng thể thôi nghĩ về việc cô ta đang bị nhốt trong căn phòng tí hon trên lầu. Cô ta hẳn là rất đói vì đã chẳng được ăn gì cả ngày hôm nay.
"Chuyện gì đang xảy ra với mày thế này?", anh nói to.
Cảm thấy thương hại một tên gián điệp xảo quyệt. Chà! Chẳng phải anh đã tuyên bố rằng mình sẽ bỏ đói cô ta sao? Anh chưa bao giờ hứa mà không giữ l ời .
Nhưng, cô ta là một vật nhỏ bé gầy gò, còn đôi mắt cô ta nữa... chúng vẫn hiển hiện trong tâm trí anh. Một đôi mắt to và sáng ngời. Nếu ngay lúc này mà nhìn thấy đôi mắt đó, Blake nghĩ với cảm giác hòa quyện giữa hối hận và khó chịu, hẳn là trông chúng rất đói khát.
"Chết tiệt", anh lẩm bẩm, đứng dậy nhanh đến mức chiếc bàn bị đẩy ra phía sau. Anh cũng có thể cho cô ta ăn một chút gì đó. Thay vì bỏ đói thì đây hẳn là cách tốt hơn để khiến cô ta chịu mở miệng và cho anh những thông tin mà anh cần. Có thể nếu anh đưa thức ăn cho cô ta một cách nhỏ giọt và keo kiệt, cô ta sẽ cảm thấy được an ủi khi nhận được chúng, rồi sẽ bắt đầu có cảm giác chịu ơn anh. Anh từng nghe nói về trường hợp mà kẻ bị giam cầm xem người giam giữ họ như những vị anh hùng. Anh sẽ không ngại khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh đó nhìn mình với vẻ tôn thờ như thế.
Blake cầm một chiếc bánh nhỏ ở chiếc khay trên bàn rồi đặt nó trở lại và lấy chiếc lớn hơn. Sau đó anh lấy một chút bơ. Và mứt... không, anh quyết định sẽ không cho cô ta món này. Sau cùng thì cô ta là một tên gián điệp.
Caroline ngồi trên giường và liếc cây nến đang cháy thì nghe thấy tiếng anh ngoài cửa. Một chiếc khóa được mở, sau đó là cái còn lại, và rồi anh xuất hiện choán hết lối vào.
Sao mỗi lần gặp anh, nàng lại nhìn thấy anh đẹp trai hơn lần gặp trước đó nhỉ? Điều này thật bất công. Tất cả nét đẹp đó thật lãng phí trên người một gã đàn ông. Và thậm chí còn là một gã đàn ông khó chịu.
"Tôi mang bánh mì cho cô", anh thô lỗ mở lời và đưa thứ gì đó về phía nàng. Bụng Caroline réo ầm ĩ khi nàng nhận chiếc bánh từ tay anh. Cảm ơn, nàng dùng khẩu hình.
Anh ngồi xuống cuối giường khi nàng ngấu nghiến chiếc bánh mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến phong thái hay trang nghiêm. "Không có gì. Ờ, tí nữa thì tôi quên mất", anh nói. "Tôi cũng mang cho cô một ít bơ."
Nàng buồn bã nhìn những mảnh vụn bánh mì còn vuơng vãi trên tay và thở dài.
"Cô còn muốn chúng không?"
Nàng gật đầu, nhận lấy miếng bơ nhỏ và chấm ngập miếng bánh cuối cùng của mình vào bơ. Nàng ngậm nó trong miệng, bắt đầu nhai một cách chậm rãi, thưởng thức từng chút tan chảy một. Chúa ơi!
Tôi đã nghĩ là anh sẽ bỏ đói tôi cơ, nàng nói không thành tiếng.
Anh lắc đầu ra vẻ không hiểu. "Cảm ơn, tôi có thể đọc được, nhưng nó hơi quá so với bổn phận của tôi rồi. Trừ khi cô lấy lại giọng và thực sự muốn nói to câu đó..."
Đến lượt nàng lắc đầu không dối trá. Caroline đã không thử giọng kể từ khi anh rời khỏi phòng. Nàng không muốn biết liệu nó đã bình thường lại hay chưa. Đôi khi lờ đi vấn đề nào đó sẽ tốt hơn.
"Đáng tiếc", anh lẩm bẩm.
Nàng đảo mắt trả lời rồi vỗ nhẹ lên bụng và nhìn đầy hy vọng vào tay anh.
"Tôi e là mình chỉ mang có một miếng."
Caroline nhìn xuống chiếc hộp nhỏ đựng bơ, nhún vai, và thò ngón tay vào.
Ai mà biết được lúc nào anh ta sẽ lại cho nàng ăn tiếp chứ? Nàng phải nhét đầy bụng bất cứ lúc nào có thể, kể cả khi điều đó có nghĩa là nàng phải ăn bơ không.
"Vì Chúa", anh nói. "Đừng ăn. Nó không tốt cho cô."
Caroline bắn cho anh một ánh mắt châm biếm. "Cô thấy thế nào?", anh hỏi. Nàng xua tay.
"Chán ư?"
Nàng gật đầu.
"Tốt."
Nàng cau mày.
"Tôi không có ý định giải khuây cho cô đâu. Cô không phải là khách của ngôi nhà này."
Nàng tiếp tục đảo mắt và khẽ khịt mũi.
"Miễn là cô đừng mong chờ vào những bữa ăn bảy món."
Caroline tự hỏi liệu bánh mì và bơ có được tính là hai món hay không. Nếu thế thì anh ta vẫn còn nợ nàng năm món nữa."
"Cô định giữ câu đố này đến bao giờ?"
Nàng chớp mắt, dùng khẩu hình: "Cái gì cơ?".
"Chắc chắn là cô đã lấy lại tiếng."
Nàng lắc đầu, chạm vào cổ họng, làm vẻ mặt xin lỗi hài hước đến mức anh thực sự phá lên cười.
"Đau sao?"
Nàng gật đầu.
Blake cào tay lên mái tóc đen của mình, có chút vật vã với sự thật rằng người phụ nữ dối trá này mấy ngày qua đã làm anh cười còn nhiều hơn cả số lần anh đã cười trong những năm vừa qua. "Cô có biết rằng nếu cô không phải một tên phản gián, thì cô khá là thú vị không?"
Nàng nhún vai.
"Tốt. Tôi luôn vụng về với mấy thứ này. Marabelle lúc nào cũng bảo là...", anh tự ngắt lời mình. Sao anh thậm chí lại có thể nghĩ đến việc nhắc đến Marabelle với người này được chứ?
Ai là Marabelle? Nàng mấp máy môi.
"Chẳng ai cả", anh trả lời cộc lốc.
Là vợ chưa cưới của anh ư? Nàng tiếp tục mấp máy, đôi môi cử động một cách thận trọng để có thể phát âm đầy đủ những lời im lặng của mình.
Anh không trả lời nàng mà chỉ đứng dậy và bước ra khỏi cửa. "Uống trà đi", anh ra lệnh. "Và kéo chuông nếu cô thấy mệt."
Anh ra khỏi phòng, đóng sầm cửa trước khi khóa hai ổ khóa lại với một cú vặn hằn học.
Caroline nhìn chằm chằm về phía cửa và chớp mắt. Tất cả những thứ đó nghĩa là sao chứ? Người đàn ông này thay đổi như chong chóng. Phút trước nàng có thể thề là anh đang bắt đầu có chút cảm tình với mình, thì phút tiếp theo...
Ồ, nàng nghĩ khi với tay đến tách trà và rót vào cốc, anh ta vẫn tin rằng nàng là cô ả điệp viên phản gián đó. Điều này hẳn đã giải thích được tại sao anh ta lại thường xuyên cộc cằn và thích xúc phạm nàng đến thế.
Mặc dù vậy, nó cũng không giải thích được tại sao anh lại hôn nàng, nàng nghĩ lúc hớp một ngụm trà lớn và thở dài với niềm vui nho nhỏ. Và nó chắc chắn cũng chẳng giải thích nổi lý do nàng để anh ta làm điều đó.
Cho phép anh ư? Khỉ thật, nàng đã rất thích thú với nụ hôn đó. Nó không giống với bất cứ thứ gì nàng từng trải qua, nó dường như giống với sự ấm áp và bảo vệ mà cha mẹ từng dành cho nàng khi họ vẫn còn sống, hơn bất cứ thứ gì mà nàng từng cảm thấy kể từ đó. Nhưng nó cũng có gì đấy khác biệt và mới mẻ, thú vị và nguy hiểm, đẹp đẽ và hoang dại.
Caroline rùng mình khi nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra nếu anh ta không gọi nàng là Carlotta. Đó là thứ duy nhất đã kéo nàng thoát khỏi giấc mộng của mình.
Nàng tiếp tục rót cho mình một tách trà khác, và trong lúc đó tay nàng cọ vào chiếc khăn phủ trên một chiếc đĩa. Cái gì đây? Nàng nhấc chiếc khăn ăn l ên .
Bánh bơ giòn! Thiên đường ở ngay đây, trong một chiếc đĩa đầy bánh quy.
Nàng cắn một miếng bánh và để nó tan trong miệng, tự hỏi liệu anh ta có biết việc mình đã mang cho nàng đồ ăn hay không. Nàng thà nghi ngờ rằng anh ta đã chuẩn bị trà cho nàng. Có lẽ quản gia của anh ta đã đặt bánh lên khay mà không có sự hướng dẫn từ chủ nhân của mình.
Tốt hơn hết là ăn cho nhanh, nàng tự nhủ. Ai mà biết được khi nào anh ta quay trở lại?
Caroline cắn tiếp một miếng nữa, lặng lẽ cười khúc khích khi những mảnh vụn bay tứ tung lên giường.
Blake không đếm xỉa gì đến nàng trong suốt quãng thời gian còn lại của ngày hôm đó cũng như đến tận buổi sáng hôm sau, anh chỉ quay lại để kiểm tra xem liệu tình trạng của nàng có trở nên tồi tệ hơn hay không, và tiếp tục mang thêm trà cho nàng. Trông nàng buồn chán, đói, và vui mừng khi được gặp lại anh, nhưng anh chẳng làm gì khác ngoài việc lặng lẽ đặt khay trà lên bàn và kiểm tra trán nàng để biết được tình trạng cơn sốt. Da nàng chỉ hơi âm ấm một chút nhưng không có dấu hiệu của việc sốt cao hơn, vì thế anh lại nhắc nàng rung chuông nếu cảm thấy không khỏe, sau đó rời khỏi phòng.
Anh đã chú ý đến việc Mickle đặt một miếng sandwich nhỏ vào khay, nhưng không đành lòng bỏ chúng ra. Anh quyết định rằng chẳng ích gì khi bỏ đói nàng. Hầu tước Riverdale chắc chắn sẽ sớm đến đây, và nàng sẽ không thể tiếp tục giữ im lặng với việc cả hai người bọn họ cùng đặt câu hỏi cho nàng.
Thực sự là chẳng có gì để làm ngoài chờ đợi.
Ngày hôm sau, Hầu tước Riverdale đến, dừng xe ngựa trước cửa trang viên Seacrest ngay trước khi mặt trời lặn James Sidwell nhảy xuống khỏi xe trong bộ trang phục thanh lịch như thường lệ, chỉ có mái tóc màu nâu đậm là quá dài so với cái gọi là thời trang. Danh tiếng của anh ta có thể khiến quỷ Satan cũng phải đỏ mặt, nhưng Blake biết rằng bất cứ lúc nào James cũng sẵn sàng hy sinh cuộc sống của mình vì anh.
"Nhìn dáng vẻ cậu lúc này thật kinh khủng", James nói thẳng thừng.
Blake chỉ lắc đầu. "Trải qua vài ngày đối mặt với Quý cô De Leon, tôi đã cân nhắc để trở thành ứng cử viên sáng giá cho Bedlam rồi."
"Tệ đến thế sao?"
"Tôi thề, Riverdale", anh nói, "Tôi có thể hôn cậu đấy".
"Tôi thực hy vọng là nó không đến mức đó."
"Cô ta gần như khiến tôi phát điên lên được."
"Thật sao?", James hỏi với một cái liếc mắt. "Bằng cách nào?"
Blake cau mày nhìn bạn mình. Giọng điệu gợi ý của James đánh một cú rất gần tới điểm mấu chốt. "Cô ta không thể nói."
"Từ bao giờ?"
"Từ khi cô ta thức đến tận nửa đêm chỉ để ho đến khàn cả cổ.
James cười khùng khục. "Tôi chưa từng nói với cậu rằng cô ta không xảo quyệt."
"Và cô ta chết tiệt là còn không thể viết."
"Tôi thấy khó có thể tin được điều này. Mẹ cô ta là con gái của một ông trùm. Và cha cô ta là một gã có quan hệ cực rộng ở Tây Ban Nha."
"Cho phép tôi nói lại. Cô ta có thể viết, nhưng tôi thách cậu giải mã được những ký tự mà cô ta bôi lên giấy đấy. Thêm vào đó, cô ta còn có một cuốn sổ đầy những từ ngữ kỳ lạ, và tôi thề là mình không thể hiểu nổi bất cứ ý nghĩa nào của chúng."
"Sao cậu không dẫn tôi lên gặp cô ta? Có thể tôi sẽ thuyết phục được cô ta lấy lại tiếng."
Blake lắc đầu và đảo mắt. "Cô ta hoàn toàn là của cậu đấy. Thực ra tôi có thể gánh vác toàn bộ nhiệm vụ chết tiệt này nếu cậu thích. Nếu như tôi không bao giờ thèm để mắt đến người phụ nữ..."
"Luôn đi, luôn đi nào, Blake."
"Tôi đã nói với họ rằng mình muốn thoát khỏi vụ này", Blake lẩm bẩm khi dẫn James lên cầu thang. "Nhưng họ có thèm lắng nghe đâu cơ chứ? Không hề. Và tôi nhận được gì nào? Không hứng thú. Không nổi tiếng. Không tài sản.
Không, tôi chỉ nhận được cô ta mà thôi."
James nhìn thấu Blake. "Nếu không hiểu cậu nhiều hơn thế thì tôi đã nghĩ là cậu đang yêu đấy."
Blake khịt mũi, quay người đi để James không thể nhìn thấy vệt màu đỏ sẫm xuất hiện trên má anh. "Và nếu như không yêu thích tình bạn với cậu quá nhiều thì tôi đã đánh cho cậu một trận vì tuyên bố này rồi."
James cười lớn, dõi theo Blake khi anh dừng lại trước cửa phòng và tra chiếc chìa khóa vào ổ.
Blake mở toang cửa rồi bước vào bên trong, chống tay lên hông khi xoay người đối diện với Quý cô De Leon bằng vẻ hiếu chiến. Nàng đang ngồi uể oải trên giường và đọc một cuốn sách như thể chẳng buồn bận tâm tới thế giới. "Riverdale đã đến", anh quát lớn. "Và cô sẽ thấy là trò chơi của mình chấm dứt rồi."
Blake quay sang James, đầy hân hoan và sẵn sàng chứng kiến cảnh James xử lý nàng. Nhưng biểu hiện của Jame, theo lệ thường, vốn dĩ là lý trí và trầm lặng, trưng ra một vẻ mặt hoàn toàn sốc.
"Tôi không biết nên nói gì với cậu", James mở miệng, "ngoại trừ sự thật rằng đây chắc chắn không phải là Carlotta De Leon".