Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế

Chương 5 :

Ngày đăng: 15:41 19/04/20


Pule (Động từ): 1. Khóc bằng giọng mỏng và yếu như một đứa trẻ; 2. Kêu ai oán như mộ con gà.



Nếu còn sót lại một chút tiếng nào, tôi chắc rằng mình nên "Pule".



Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent



"Chúa ơi", Caroline cất giọng khàn khàn, quên bẵng rằng nàng đang được cho là tạm thời mất tiếng.



"Và chết tiệt là cô đã lấy lại tiếng bao lâu rồi?", kẻ giam giữ nàng hỏi vặn.



"Tôi... à... thực ra thì, cũng không lâu lắm."



"Tôi nói này, Blake", người đàn ông thứ hai lên tiếng. "Cậu nên để ý đến ngôn từ của mình trước mặt quý cô đây."



"Mặc xác cô ta!", Blake nổi điên. "Cậu có biết tôi đã tốn bao nhiêu thời gian với người phụ nữ này không? Giờ thì chắc là Carlotta De Leon thật có thể đã chạy được nửa đường tới Trung Quốc rồi."



Caroline lo lắng nuốt ực một cái. Vậy hóa ra tên anh ta là Blake. Bằng cách nào đó, nó hoàn toàn phù hợp với anh ta. Ngắn gọn và trọng điểm. Nàng tự hỏi không biết đó là tên Thánh hay tên thật của anh ta.



"Và", anh tiếp tục với ngọn lửa giận dữ đang cháy bùng bùng, "vì hiển nhiên là cô không phải là người mà cô nói rằng mình chính là người đó, thế cô là ai?".



"Tôi chưa từng nói mình là Carlotta De Leon", nàng khẳng định.



"Cô cũng không hề nói mình là đồ quỷ cái nào hết!"



"Tôi chỉ chưa từng nói rằng mình không phải cô ấy."



"Cô là ai?"



Caroline suy nghĩ về câu hỏi này và quyết định rằng mình chỉ tin tuởng vào sự trung thực tuyệt đối. "Tên tôi là Caroline Trent", nàng trả lời, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Blake khi trò chuyện với anh. "Oliver Prewitt là người giám hộ của tôi."



Một nhịp im lặng đầy chết chóc dâng lên khi hai người đàn ông kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng. Cuối cùng, Blake quay sang bạn mình và rống lên, "Vì cái quái gì mà chúng ta lại không biết việc Prewitt có một đứa nhóc cần được bảo trợ cơ chứ?".



Người đàn ông còn lại chửi thề một câu trong cổ họng rồi lại chửi thêm một câu khác to hơn. "Thật chết tiệt nếu như tôi biết. Ai đó sể phải trả lời cho việc này."



Blake quay về phía Caroline và ra lệnh, "Nếu thực sự đang dưới quyền giám hộ của Prewitt, vậy cô ở đâu trong suốt hai tuần qua? Chúng tôi đã theo dõi ngôi nhà đó cả ngày lẫn đêm, và cô gái của tôi, chắc chắn là cô không có mặt trong ngôi nhà đó."



"Tôi ở Bath. Oliver gửi tôi đến đó để chăm sóc cho bà dì già của ông ta. Tên bà ấy là Marigold."



"Tôi không quan tâm tên bà ta là gì."



"Tôi cũng không nghĩ là anh quan tâm đến điều đó", nàng lẩm bẩm. "Tôi chỉ nghĩ là mình phải nói gì đấy."



Blake nắm lấy vai Caroline và nhìn chằm chằm xuống nàng.



"Có một chút thông tin nữa mà cô cần phải nói, Quý cô Trent."



"Thả cô ấy ra", bạn của Blake trầm giọng cất lời. "Đừng mất bình tĩnh."



"Tôi đừng mất bình tĩnh ư?!", Blake gầm lên, nghe như thể đã thực sự mất bình tĩnh. "Cậu thì hiểu cái gì..."



"Hãy nghĩ mà xem", người đàn ông còn lại nói chăm chú. "Chuyện này rất hợp lý. Prewitt có một lô hàng lớn cập bến vào tháng trước nên muốn tống cổ cô ấy đi để dễ bề hành động, vì rõ ràng là cô ấy đủ thông minh để phát hiện ra những gì hắn đang làm."



Caroline cười rạng rỡ trước lời khen ngợi đó, nhưng Blake, không bằng cách này thì bằng cách khác, dường như chẳng chút quan tâm đến trí tuệ của nàng. "Đó là lần thứ tư Oliver gửi tôi đến thăm dì của gã", nàng thêm vào với sự giúp đỡ đầy thiện ý.



"Thấy chưa?", bạn anh nói.



Caroline ngập ngừng mỉm cười với Blake, hy vọng rằng anh chấp nhận chi tiết cô vừa kể, nhưng tất cả những gì anh làm là chống tay lên hông với thái độ khó chịu nhất và hỏi, "Chúng ta nên làm cái khỉ gì bây giờ?".



Khi người đàn ông còn lại không trả lời, Caroline liền lợi dụng khoảnh khắc im lặng của họ để hỏi, "Hai người các anh là ai?".



Hai người đàn ông liếc nhau một cái, như thể cố quyết định xem liệu có nên tiết lộ danh tính của họ cho nàng hay không, và sau đó, người vừa mới đến gật đầu một cái nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra trước khi nói, "Tôi là James Sidwell - Hầu tước Riverdale, còn đây là Blake Ravenscroft - con trai thứ hai của Tử tước Darnsby".



Caroline mỉm cười gượng gạo trước một loạt những tước hiệu mà James đưa ra. "Các anh thật tốt số. Cha tôi chỉ là một thương nhân."



Hầu tước buông một tiếng cười lớn trước khi quay sang Blake và nói, "Sao cậu không nói với tôi rằng cô ấy rất thú vị?"



Blake nhíu mày trả lời, "Làm sao tôi biết được? Cô ta không hé miệng lấy nửa lời từ cái đêm tôi tóm cô ta về đây".



"Giờ thì cũng không hoàn toàn đúng cho lắm", Caroline phản đối.



"Ý cô muốn nói rằng cô đã có cả tràng những bài phát biểu còn tôi thì bị điếc hả?", Blake đáp trả.



"Không, dĩ nhiên là không rồi. Tôi chỉ có ý là mình đã thực sự cảm thấy vui vẻ."



Vị hầu tước lấy tay che miệng, như một cách để kiềm chế tiếng cười.



Caroline rên rỉ. Một danh sách dài các câu nói mà nàng đã phát biểu đều sai be bét. Chúa lòng lành, ngài Ravencroft hẳn sẽ nghĩ là nàng đang đề cập đến nụ hôn. "Những gì tôi muốn nói là... Ôi, tôi chẳng biết mình muốn nói cái gì nữa, nhưng anh cũng phải thừa nhận là mình thích con chim giấy bé nhỏ của tôi, đúng không? Ít nhất là cho đến khi nó đâm vào bụi hồng."



"Chim giấy sao?", vị hầu tước truy vấn, trông đầy khó hiểu.



"Nó... ôi, thôi, cả hai anh sẽ không quan tâm đến nó đâu."



Caroline nói với một tiếng thở dài và chậm rãi lắc đầu, "Tôi xin lỗi vì bất kỳ sự thất vọng nào mà mình đã gây ra".



Blake trông như thể sẽ rất vui vẻ mà quăng nàng ra cửa sổ.



"Chỉ là vì..."



"Chỉ là vì sao?", anh ngắt lời.




"Cậu ta sẽ đồng ý thôi!"



Caroline cho rằng James có vẻ hơi tự tin thái quá với suy nghĩ ấy. Nhưng sau đó lại nghĩ ra rằng anh ta không hay biết gì về nụ hôn của nàng và Blake. Blake đã tỏ ra khá tức giận khi mối quan hệ này xảy ra. James bỗng quay sang nàng và nói, "Chẳc sẽ có lúc chúng tôi muốn cô giúp lôi gã giám hộ của cô ra công lý".



"Vâng, ngài Ravencroft cũng đã nói với tôi điều đó."



"Cậu ta không nói với cô có thể gọi cậu ta là Blake ư?"



"Có, anh ta có nói, nhưng bằng cách nào đó, cách xưng hô này có hơi quá..." Thân mật. Hai từ này và cả khuôn mặt anh hiển hiện trong tâm trí nàng.



Lông mày đậm, gương mặt tao nhã, nụ cười hiếm khi xuất hiện... ôi, nhưng một khi nó xuất hiện thì...



Thật đáng xấu hổ, Caroline nghĩ đến việc nụ cười của anh có thể làm nàng cảm thấy choáng váng như thế nào.



Còn nụ hôn đó nữa! Chúa lòng lành ơi, nó khiến nàng chẳng thấy có gì tốt đẹp với sự tỉnh tảo của mình. Anh đã cúi sát xuống nàng, và những gì nàng làm lúc đó chỉ là cứng đờ người, như bị thôi miên bởi ánh mắt khép hờ của người đàn ông đó. Nếu anh không khiến nàng thất vọng trong khoảnh khắc ấy bằng cách gọi nàng là Carlotta, thì chỉ có Chúa mới biết được nàng sẽ còn để anh làm những gì với mình nữa.



Điều khiến nàng kinh ngạc nhất là anh cũng rất thích thú với nụ hôn đó.



Percy từng nói rằng nàng là cô gái xấu xí thứ ba trong cái thị trấn Hampshire này, nhưng Percy lại một lần nữa là kẻ ngốc, và khẩu vị của anh ta luôn hướng về những cô gái tóc vàng.



"Caroline?"



Nàng giật mình nhìn lên.



Đôi môi James lúc này đã cong lên thành một nụ cười đầy hứng thú. "Cô đang mơ mộng đấy à?"



"Ôi, thật vô cùng xin lỗi. Tôi chỉ muốn nói với anh rằng ngài... ờ... ý tôi là Blake đã từng nói với tôi về chuyện hợp tác để hạ bệ Oliver. Phải nói là tôi khá bối rối khi biết rằng ông ta có thể phải bước lên giá treo cổ như một kết quả trực tiếp từ sự dính dáng của tôi, nhưng như anh nói đấy, nếu ông ta đang làm những việc mờ ám và phản bội tổ quốc..."



"Tôi đảm bảo với cô là hắn đã làm thế."



Caroline cau mày. "Ông ta là một gã hèn hạ. Đủ thú tính để ra lệnh cho Percy tấn công tôi, song tôi không tài nào hiểu được điều đó có thể gây nguy hiểm cho hàng ngàn binh sĩ nước Anh..."



James cười từ tốn. "Thực tế và yêu nước. Caroline Trent, cô quả là một món quà."



Giá mà Blake cũng nghĩ như thế.



Caroline đặt tách trà trở lại đĩa. Nàng không thích cái cách suy nghĩ của mình hướng về phía Blake Ravenscroft như thế.



"À, trông kìa", James vừa nói vừa đột ngột đứng dậy. "Vị chủ nhà sai lầm của chúng ta đã quay lại."



"Anh nói gì cơ?"



James ra hiệu về phía cửa sổ. "Cậu ta dường như đã thay đổi cách suy nghĩ rồi. Có lẽ cậu ta đã quyết định là sự hợp tác của chúng ta cũng không tệ lắm."



"Hoặc đó chỉ là vì trời đang mưa", Caroline vặn vẹo. "Trời bắt đầu mưa phùn rồi."



"Thì đúng là trời đang mưa. Mẹ Thiên nhiên rõ ràng đã đứng về phía chúng ta."



Một phút sau, Blake hiên ngan bước vào phòng khách, mái tóc đen ướt sũng.



"Riverdale", anh quát, "Tôi đã nghĩ về chuyện của cô ta".



"Cô ta đang ở trong phòng đây", Caroline nói khô khốc. Nếu nghe thấy tiếng nàng, Blake cũng lờ tịt nàng đi. "Cô ta phải rời đi."



Trước khi Caroline có thể phản đối, James đã kịp khoanh tay trả lời, "Tôi dứt khoát phản đối".



"Chuyện này quá nguy hiểm. Tôi sẽ không để một phụ nữ phải mạo hiểm tính mạng của cô ấy."



Caroline không chắc liệu đây là sư tâng bốc hay một kiểu xúc phạm. Nàng quyết định đứng về phía "xúc phạm" vì quan điểm của anh ta dường như xuất phát từ suy nghĩ phụ nữ nói chung là một giống loài yếu kém hơn là vì bất cứ sự cân nhắc nào về những gì mà nàng có. "Anh không phải đang quyết định thay tôi đấy chứ?", nàng xen vào.



"Không", Blake nói, cuối cùng cũng thừa nhận sự hiện diện của nàng trong căn phòng.



"Blake khá là bảo vệ phụ nữ", James nói, gần như một chuyện ngẫu nhiên.



Blake trừng trừng nhìn anh ta. "Tôi sẽ không để cô ta bị giết đâu." "Cô ấy sẽ không bị ai giết hết", James đáp trả. "Sao cậu biết điều đó?", Blake nghiêm giọng.



James cười khùng khục. "Vì, cậu bé thân mến của tôi ạ, tôi tự tin rằng cô ấy sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra."



"Đừng có ra vẻ kẻ cả với tôi", Blake gầm gừ.



"Chân thành xin lỗi vì cụm từ cậu bé thân mến trong câu nói trước của tôi, nhưng cậu thừa biết là tôi đang nói sự thật."



Có chuyện gì đang diễn ra ở đây mà tôi cần phải biết hay không?", Caroline hỏi, đầu nàng hết quay từ người nọ lại quay sang người kia.



"Không", Blake đáp ngắn gọn và giữ ánh mắt chỉ cách một inch phía trên đầu nàng. Anh đang định làm cái khỉ gì với nàng thế này? Giữ nàng ở lại đây là chuyện còn hơn cả nguy hiểm. Anh cần phải chắc chắn rằng nàng sẽ rời đi trước khi quá muộn.



Nhưng nàng đã đánh thức phần mà anh từng muốn giữ yên tĩnh. Phần đã được quan tâm. Và cũng là lý do mà anh không muốn nàng ở lại - một lý do thật đơn giản. Nàng đe dọa anh. Anh đã tốn rất nhiều công sức để giữ khoảng cách với phụ nữ, những nguời có khả năng khơi gợi bất cứ điều gì khác hơn trong anh ngoài nỗi ham muốn và chán ghét.



Caroline là một cô nàng thông minh. Nàng dí dỏm và hấp dẫn một cách chết tiệt. Và Blake muốn nàng phải cách xa trang viên Seacrest ít nhất mười dặm. Anh đã thử quan tâm đến nàng trước đó. Và điều này đã suýt tiêu diệt anh.



"À, khốn nạn làm sao!", cuối cùng anh cũng mở miệng. "Vậy ra cô ta sẽ ở lại đây hả? Nhưng tôi muốn cả hai người biết rằng tôi hoàn toàn không chấp nhận."



"Một sự thật mà cậu đã thể hiện rất rõ ràng", James kéo dài giọng.



Blake lờ tịt lời chế giễu từ bạn mình và tình cờ nhìn lướt qua Caroline. Một ý tưởng tồi tệ. Nàng đang thực sự cười với anh, và nụ cười ấy khiến khuôn mặt nàng trở nên rạng rỡ, trông nàng ngọt ngào đến kinh người, và... Blake chửi thề một câu trong cổ họng. Anh biết đây là một sai lầm cực kỳ lớn. Cái cách nàng đang mỉm cười với anh như thể nàng nghĩ rằng mình thực sự có thể thắp sáng được kể cả những góc khuất nhất trong trái tim anh...



Chúa ơi, nàng khiến anh sợ hãi.