Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế
Chương 7 :
Ngày đăng: 15:41 19/04/20
Di-aacrit-i-cal (Tính từ): Phân biệt; độc đáo.
Người ta không thể phủ nhận rằng sự thiếu trật tự là một điểm nhấn trong khu vườn của ngài Ravenscroft.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent
Vào cuối ngày hôm đó, Caroline đã sửa sang lại khu vườn theo cái cách mà nàng nghĩ rằng nó cần phải như thế. James hoàn toàn đồng ý với nàng và khen ngợi sự nhạy bén của nàng trong việc thiết kế cảnh quan. Mặt khác, Blake lại không thể ngăn lại thôi thúc thốt ra những lời mà có miễn cưỡng mấy cũng không thể xem đó là một lời khen ngợi. Trên thực tế âm thanh duy nhất mà anh phát ra là một tiếng rên rỉ có âm điệu giống như: "Những bông hoa hồng của tôi".
"Những bông hoa hồng của ngài đã không còn hoang dã nữa", nàng đáp trả, vô cùng tức giận với người đàn ông này.
"Tôi thích sự hoang dã của chúng", anh cũng không vừa.
Và mọi thứ đã kết thúc như thế. Nhưng anh lại khiến nàng ngạc nhiên khi đặt cho nàng hai chiếc váy mới để thay cho chiếc váy nàng mặc từ lúc rời dinh thự Prewitt. Chiếc váy tội nghiệp đó đã chịu đựng đủ những gì nó phải chịu đựng khi nàng bị bắt cóc, mặc nó ngủ trong nhiều ngày, và bị kéo lê với đám bùn đất. Caroline không chắc anh có thể kiếm được hai chiếc váy có thể sẵn-sàng-để- mặc như thế khi nào và ở đâu, nhưng chúng dường như vừa vặn hoàn hảo với nàng, vì thế nàng đã cảm ơn anh một cách duyên dáng và không hề phàn nàn nửa lời rằng gấu váy hơi dài một chút đủ để nàng phải nhấc chúng khỏi sàn nhà.
Nàng mang bữa tối vào phòng, không hề cảm thấy sẽ có một trận chiến tình thân tiếp theo nào đó sẽ diễn ra trong đầu mình. Bên cạnh đó, bà Mickle đã đưa cho nàng kim chỉ để nàng có thể khâu những chiếc váy mới ngắn bớt đi một chút.
Vì lúc này đang là giữa mùa hè, mặt trời vẫn chưa chịu lặn mà treo cao trên bầu trời qua cả bữa tối của nàng, và khi những ngón tay bắt đầu mỏi, nàng liền đặt chiếc váy đang được khâu xuống rồi bước đến cửa sổ. Các hàng rào đã được sửa sang và những khóm hồng cũng đã được cắt tỉa. Nàng và James rõ ràng đã thực hiện xuất sắc công việc làm vườn. Caroline cảm thấy có chút tự hào vì đã một thời gian dài trôi qua kể từ lần cuối nàng được trải nghiệm cảm giác đó. Đã quá lâu kể từ khi nàng tìm thấy niềm vui trong việc bắt đầu và hoàn thành một nhiệm vụ có thể khiến mình cảm thấy hứng thú.
Nhưng nàng lại không chắc liệu Blake có đánh giá cao nàng như một vị khách hữu ích và lịch sự hay không; trên thực tế, nàng khả chắc chắn rằng câu trả lời là chưa. Vì thế ngày hôm sau, nàng sẽ phải tìm cho mình một công việc khác tốt nhất là một công việc tốn nhiều thời gian hơn công việc làm vườn một chút.
Anh đã cho nàng biết nàng có thể ở lại trang viên Seacrest cho đến ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của mình, và nàng sẽ là một con ngốc nếu để anh tìm ra cách nào đó phá vỡ lời hứa ấy.
Sáng sớm hôm sau, Caroline thám hiểm khắp trang viên Seacrest với cái bụng no căng. Bà Mickle - người mà giờ đây chính là nhà vô địch vĩ đại nhất của nàng - gặp nàng trong phòng ăn và thết đãi nàng những món ăn ngon lành đến không tưởng. Ngoài trứng tráng, xúc xích, bánh nướng, Caroline thậm chí đã không nhận ra rằng trên tủ búp phê vẫn còn bày vài đĩa thức ăn nữa. Bà Mickle hình như đã chuẩn bị thức ăn cho cả một đội quân.
Sau bữa sáng, nàng bắt đầu tìm cho mình một kế hoạch mới nhằm để bản thân trở nên bận rộn trong suốt thời gian ở lại đây. Nàng chăm chú quan sát căn phòng và cuối cùng dừng chân ở thư viện. Nơi này không rộng như thư viện của các trang viên thuộc về những gia đình quyền quý khác, nhưng cũng đủ rộng để chứa vài trăm cuốn sách. Những gáy da ánh lên trong ánh mặt trời buổi sớm, còn căn phòng có mùi gỗ chanh tươi mát. Tuy nhiên sau khi xem xét kỹ hơn các giá sách, nàng có thể kết luận rằng chúng chẳng được sắp xếp theo một thứ tự nào cả.
Tốt lắm!
"Rõ rồi", nàng nói với căn phòng trống. Anh ta cần phải sắp xếp những cuốn sách này lại theo thứ tự bảng chữ cái."
Nàng kéo một chồng sách xuống, đặt phịch chúng lên sàn nhà và nhàn rỗi xem xét tiêu đề của chúng. "Thật không hiểu nổi tại sao anh ta có thể xoay xở với đống hỗn độn này lâu đến thế."
Ngày càng nhiều cuốn sách tìm được đường xuống sàn nhà. "Tất nhiên rồi", nàng vừa nói vừa phẩy tay, "Mình chẳng cần phải sắp xếp lại toàn chỗ này ngay bây giờ. Mình có hàng tá thời gian để làm điều đó sau khi kết thúc việc dỡ hết toàn bộ sách khỏi kệ. Suy cho cùng thì mình sẽ ở lại đây những năm tuần nữa cơ mà."
Nàng dừng lại một chút để nhìn những cuốn sách được sắp xếp ngẫu hứng.
Đó là một quyển luận toán học. "Thật hấp dẫn", nàng lẩm bẩm, lật các trang sách và lướt qua các dòng nội dung mà mình không thể hiểu nổi. "Cha luôn dặn mình phải học toán nhiều hơn nữa."
Rồi nàng cười khúc khích. Thật ngạc nhiên khi một người lại có thể làm việc chậm đến thế lúc thực sự đặt hết tâm trí vào nó.
Khi rời khỏi phòng ngủ và xuống dùng bữa sáng vào ngày hôm đó, Blake thấy một bữa tiệc mà người như anh chưa bao giờ chứng kiến kể từ khi chuyển đến sống tại trang viên Seacrest. Bữa sáng của anh thường gồm một đĩa trứng chiên, một hoặc hai lát giăm bông và một vài lát bánh mì lạnh. Những món đó thì hiển nhiên là có mặt trên bàn rồi, nhưng lại đi kèm với cả thịt bò nướng, những lát cá dover, và một loạt các loại bánh ngọt, bánh tráng miệng có thể khiến tâm trí một người trở nên mụ mẫm.
Bà Mickle hiển nhiên là đã tìm được nguồn cảm hứng mới cho đam mê ẩm thực của mình, và Blake không chút nghi ngờ nào rằng nguồn cảm hứng đó chính là Caroline Trent.
Anh quyết tâm không để bản thân trở nên tức giận với cái cách mà người quản gia đang đùa giỡn với những sở thích của anh, mà thay vào đó anh chỉ quyết định một cách đơn giản là ăn hết đĩa của mình và tận hưởng bữa sáng. Trong khi anh đang nhai chiếc bánh tạc dâu tây cực ngon thì James tản bộ vào phòng.
"Chào buổi sáng", hầu tước nói. "Caroline đâu?"
"Thật chết hệt nếu tôi biết được, nhưng một nửa giăm bông đã biến mất, vì thế tôi cho là cô ta đã đến đây và đi rồi."
James huýt sáo. "Bà Mickle chắc chắn là đã rất nỗ lực trong sáng nay rồi, phải không? Lẽ ra cậu phải để Caroline chuyển về đây sớm hơn."
Blake bắn cho anh ta một cái nhìn giận dữ.
"Ít nhất cho đến hết ngày hôm nay, tôi nên nghĩ thế. Cũng có thể là cả ngày mai nữa."
"Hừmmm. Quá là khủng khiếp! Tôi không cho là anh có thể lấy giúp tôi một tách trà."
Blake lùi lại và nhìn nàng. "Trông tôi giống vú em lắm sao?"
"Không hề", nàng trả lời, rõ ràng là kiềm chế một nụ cười khúc khích. "Chỉ là vì bác Mickle đã vào làng sau khi chuẩn bị bữa sáng đáng yêu hôm nay, nên có Chúa mới biết được bác ấy đang ở chỗ nào, và tôi thì không nghĩ rằng người hầu của anh lại pha trà giúp mình."
"Nếu tôi có thể pha trà, thì chết tiệt là anh ta cũng có thể" Blake lẩm bẩm.
"Ồ, thật tốt!" nàng vừa kêu to vừa vỗ tay. "Vậy anh sẽ giúp tôi chứ?"
"Tôi cho là mình phải làm vậy thôi. Và làm thế quái nào cô lại có thể tạo được mối quan hệ tốt đến vậy với đám người hầu của tôi chỉ sau một ngày cơ chứ?"
Nàng nhún vai. "Thực ra thì tôi mới chỉ gặp bác Mickle thôi. Anh có biết bác ấy có một cháu gái chín tuổi sống trong làng hay không? Bác ấy đã mua cho cô bé một con búp bê cực kỳ đáng yêu nhân ngày sinh nhật của nó. Lẽ ra tôi cũng có một con đáng yêu như thế khi còn nhỏ."
Blake lắc đầu kinh ngạc. Bà Mickle đã làm việc cho anh được gần ba năm, và chưa từng đề cập với anh về việc mình có một cô cháu gái. "Tôi đi chuẩn bị trà và sẽ quay lại ngay", anh nói.
"Cảm ơn. Và đừng quên pha cả cho anh nữa nhé!"
Anh dừng lại ở ngưỡng cửa. "Tôi sẽ không dùng trà cùng cô."
Mặt Caroline ỉu xìu. "Không sao?"
"Không, tôi...", anh rên rỉ. Anh từng đương đầu với những tên tội phạm xảo quyệt nhất trên thế giới này, nhưng lại bất lực khi đối mặt với cái cau mày của nàng. "Tốt thôi, tôi sẽ dùng trà cùng cô, nhưng chỉ một lúc thôi đấy."
"Tuyệt! Tôi chắc chắn là anh sẽ có một khoảng thời gian thú vị. Và anh sẽ phát hiện ra là trà mang đến những điều tuyệt vời cho tính khí của anh."
"Tính khí của tôi?"
"Quên điều tôi vừa nói đi", nàng lẩm bẩm.
Blake không thể tìm được bà Mickle trong bếp. Sau khi hô to tên của người quản gia trong một vài phút, anh mới nhớ ra rằng Caroline đã nói hôm nay bà vào thị trấn.
"Phụ nữ thật chết tiệt!", anh lẩm bẩm, không chắc liệu mình đang đề cập đến Caroline hay bà Mickle.
Blake đun một ít nước và lục tìm trà trong tủ ly. Không giống như đa số cánh đàn ông trong vùng, anh biết mình phải làm gì khi đứng trong bếp. Những người lính và các điệp viên phải học cách nấu nướng nếu họ muốn có đồ ăn, Blake không phải là ngoại lệ. Những món cho người sành ăn thì hơi vượt khả năng của anh nhưng anh chắc chắn có thể pha được trà và làm bánh bích quy. Đặc biệt là khi bà Mickle đã nướng sẵn bánh và tất cả những gì Blake cần làm chỉ là đặt chúng vào khay.
Cảm giác khi làm những điều này cho Caroline Trent thật lạ lẫm. Đã rất lâu rồi kể từ khi anh chăm sóc cho ai đấy vì chính mình muốn vậy, và dường như có gì đó rất dễ chịu khi anh lắng nghe tiếng rít của nước sôi. Vừa thoải mái lại vừa đáng lo ngại. Pha trà và chăm sóc mắt cá chân cho nàng không phải những hành động quá thân mật, nhưng anh có thể cảm nhận được rằng chúng đã kéo mình lại gần nàng hơn.
Anh chiến đấu với thôi thúc muốn tự đập vào đầu mình. Anh đang trở nên triết lý một cách ngớ ngẩn và thái quá. Anh không trở nên gần gũi hơn với Caroline Trent, và chắc chắn là mình không hề mong muốn điều này. Họ đã hôn nhau, và nụ hôn đó xuất phát từ động lực ngu ngốc nào đó từ phía anh. Đối với Caroline, nàng có lẽ không hề biết tới điều gì tuyệt hơn như thế. Anh có thể cược cả ngôi nhà và toàn bộ tài sản của mình rằng nàng chưa từng hôn ai bao giờ.
Nước bắt đầu sôi, Blake rót chúng vào một tách trà bằng sứ, thêm một chút hương nhài khi trà bắt đầu ngấm. Sau đó anh tiếp tục đặt một bình sữa nhỏ và một bát đường lên khay rồi bê chúng lên và hướng trở lại phòng khách. Anh không thực sự để tâm đến việc chuẩn bị trà; có điều gì đó khá trôi chảy trong việc thực hiện một nhiệm vụ thường xuyên trong vô thức. Nhưng cái hộp sọ cứng đầu của Quý cô Trent sẽ không cho rằng anh sẽ chơi trò bảo mẫu, sẽ trao cho nàng những gì nàng thích và mong muốn trong thời gian nàng sống tại trang viên Seacrest.
Anh không muốn hành động như những chú chó nhỏ dễ thương cũng không muốn Caroline nghĩ rằng anh đang cư xử giống một chú chó nhỏ tương tự, và càng chắc chắn là mình không muốn bị James xem hành động của mình giống như một chú chó nhỏ si tình.
Vấn đề không phải là anh không có chút si tình nào, mà là James sẽ không bao giờ để anh buông tình cảm đó ra.
Blake rẽ sang lối ngoặt cuối cùng và tiến vào phòng khách, nhưng khi ánh mắt anh hướng đến chỗ sofa, nơi Caroline đã ngồi chỉ còn là khoảng trống cùng một mớ hỗn độn trên sàn nhà.
Sau đó, anh nghe được một giọng nói khẽ khàng và bẽn lẽn: "Đó là một tai nạn. Tôi thề!".