Siêu Cấp Cường Giả

Chương 405 : Danh chấn Kinh Hoa

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Đối với Diệp Tranh Vanh mà nói thì từ nhỏ hắn đã được người trong nhà rèn luyện, giáo huấn. Sau này cũng đã sáng lập ra Hòng Kinh hội.



Tất cả chuyện này khiến cho Diệp đại thiếu gia Diệp Tranh Vanh có tố chất tâm lý vượt xa người thường.



Đi theo Diệp Thạch bước vào đại sảnh, thấy Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết tay trong tay, ở chung một chỗ. Nghe được Diệp Cô Thành chính miệng nói ra “ Bùi Vũ Phu giết ta như giết một con gà”. Thấy được mộ đám đại nhân vật bởi vì Bùi Vũ Phu mà xuất hiên ở đây làm chỗ dựa cho hắn.



Bởi vì có một trái tim kiên cường nên đối mặt với 3 lần đả kích khi nãy, tuy rằng hắn khó có thể thừa nhận nhưng mà nó vẫn rơi xuống đầu của hắn.



Nhưng mà.



Tâm lý của hắn đã đến mức cực hạn.



Giờ phút này, câu nói của Tiêu lão thái gia đã khiến cho trái tim kiên cường của Diệp Tranh Vanh hỏng mất, hắn liền ngã xuống đất.



-    Tranh Vanh.



Mắt thấy Diệp Tranh Vanh ngã xuống đất thì vợ chồng Diệp Cấm liền bước lên đỡ hắn.



Rất nhanh, vợ chồng Diệp Cấm đã đỡ hắn dậy.



-    Thật xin lỗi, Tiêu lão thái gia, thân thể của Tranh Vanh gần đây có chút không khỏe cho nên mới té xỉu.



Sau khi được vợ chồng Diệp Cấp đỡ dậy, tuy rằng sắc mặt của Diệp Tranh Vanh có chút trắng bệch nhưng mà cả người hắn đã thanh tỉnh rất nhiều. Trước tiên hắn cúi đầu chào Tiêu lão thái gia một cái thật sâu, sau đó nói tiếp:



-    Nếu Đông Tuyết không muồn cùng ở chung một chỗ với cháu thì cháu sẽ tôn trọng ý kiến của nàng. Cũng chúc nàng được hạnh phúc.



Nghe được Diệp Tranh Vanh nói những lời như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai liền cảnh giác. Ở hắn xem ra, trong một thời gian ngắn như vậy mà Diệp Tranh Vanh đã lấy lại được tinh thần thì tuy rằng mặt ngoài không có gì khác nhưng mà lòng dạ của hắn thật… không thể so sánh với người thường được.



Mà đối với Diệp Thạch, lúc này nghe được Diệp Tranh Vanh nói như thế thì vẻ mặt liễn giãn ra, trong đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng.



-    Tiểu Tần, Tiểu Diệp, nếu người trẻ tuổi đã không có ý kiến thì các cậu cũng không có ý kiến chứ?



Nghe Diệp Tranh Vanh trả lời như thế thì Tiêu lão thái gia liền hỏi Tần Hồng Sơn và Diệp Thạch.



-    Bẩm Tiêu thúc, cháu tôn trọng lựa chọn của bọn nhỏ.



Tần Hồng Sơn liền đáp.



-    Tiêu thúc, cháu cũng tôn trọng lựa chọn của bọn nhỏ đồng thời cũng chúc phúc cho Tần nha đầu và Đông Lai.



Diệp Thạch cũng mỉm cười gật đầu, khi nhắc đến 2 chữ Đông Lai thì giọng nói của hắn khiến cho người ta có cảm giác hiền hòa. Cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai là cháu ngoại của hắn vậy.




Nói xong, Tần Yến một một hơi.



Bùi Đông Lai cũng không có đi mời rượu Tần Phong hay những thành viên khác của Tần gia mà là trở lại chỗ ngồi của mình.



Tần Đông Tuyết thấy thế thì bưng ly rượu lên, đi đến chỗ của Bùi Vũ Phu:



-    Bùi thúc thúc, Đông Tuyết chúc ngài thân thể luôn khỏe mạnh.



-    Đông Tuyết, cháu cũng biết nếu ta nguyện ý thì ngay từ đầu cháu và Đông Lai đã được ở chung với nhau. Nhưng mà, nếu làm như vậy thì Đông Lai sẽ bị người ta xem thường và cháu cũng sẽ không chịu lấy áp lực lên người.



Bùi Vũ Phu nhận lấy chén rượu của Tần Đông Tuyết vào tay, cũng không có uống liền mà là thở dài, nói:



-    Cháu cũng hiểu Đông Lai, nó là một đứa quật cường. Lúc nhỏ nó đã nói sau này lên thành phố mua nhà to, cưới vợ đẹp cho thúc. Vì thế nó luôn có gắng học tập, kết quả lúc nào cũng luôn đứng thứ nhất. Sau này, nó vì muốn chứng minh bản thân xứng với cháu, có tư cách bước và Tần gia nên nó đã nỗ lực. Cho dù bị ủy khuất, máu chảy vẫn không lên tiếng, chính là nó tìm một góc tối nào đó, âm thầm liếm miệng vết thường. Sau đó nó rút ra được bài học kinh nghiệm rồi tiếp tục cố gắng, không ngừng đấu tranh, không ngừng bước tới.



Mắt của Tần Đông Tuyết đỏ lên, gật đầu đã hiểu.



-    Nó cố gắng, nó không muốn nói thua. Những thứ này là tiền vốn của nó, nó muốn đấu tranh lại vận mệnh của mình.



-    Thân là cha của nó thì thúc vô cùng hiểu rõ con người của nó. Cho nên, nó làm cái gì thì thúc vẫn ủng hộ nó.



Bùi Vũ Phu nói tới đây liền đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai, vui mừng cười nói:



-    Hôm nay, thúc cảm thấy được nó không làm mất mặt Bùi gia.



Trong phút chốc.



Lời nói của Bùi Vũ Phu vang vọng khắp đại sảnh.



Cả đại sảnh to như vậy liền yên lặng như tờ.



Tần Đông Tuyết cắn chặt môi, lệ rơi đầy mặt.



Tất cả mọi người Tần gia đều không kìm lòng được mà cúi đầu, không dám nhìn vào mặt Bùi Vũ Phu, càng không dám nhìn vào Bùi Đông Lai, người thiếu niên đã thẳng lưng khi bước vào khách sạn Yên Kinh này. 



Ngày này.



Tuyết lớn rơi khắp kinh thành.



Bùi Đông Lai danh chấn Kinh Hoa.