Siêu Cấp Cường Giả

Chương 407 : Chân tướng hiện, phong vân nổi (Thượng)

Ngày đăng: 01:54 20/04/20


Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ khắp Yên Kinh, cả Yên Kinh giống như một mỹ nữa thoát khỏi bộ sườn xám trên người, thay vào đó là những bộ váy ngắn, bikini, chào đón cuộc sống sa đọa vào ban đêm.



Bởi vì chuyện phát sinh vào buổi sáng tại khách sạn Yên Kinh, nên các hội sở tư nhân trong Tử Cấm thành đã chặt kín chỗ.



So với một số hội sở tư nhân thì các thành viên của Hồng Kinh hội bởi vì kiêng kị chuyện sáng nay cho nên không có có vẻ vô cùng áp lực, áp lực khiến người ta khó thở.



- Trên mặt tớ có mọc hoa sao?



Trong một tòa tứ hợp viện mà Bùi Vũ Phu mua trước đây, Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết ngồi ở trên ghế đá, thấy Tần Đông Tuyết nhìn chằm chằm vào mình thì Bùi Đông Lai cười khổ, hỏi.



- Dự tính của tớ là chúng ta phải cần đến 4 năm mới có thể gặp nhau, nắm tay nhau ở chung một chỗ. Không nghĩ tới lại nhanh như vậy.



Tần Đông Tuyết chớp chớp đôi mắt mê người, mở miệng cười nói.



- Quả thật là hơi nhanh.



Bùi Đông Lai khe khẽ thở dài:



- Nói thật, trước lúc đến Yên Kinh, bởi vì trong lòng tớ biết Qua tử ngưu bài ra sao. Mặc dù tớ có dũng khí nhưng mà tiền vốn lại không đủ. Nhưng mà, bởi vì buổi thảo luận và nghiên cứu Kinh Tế học cùng với Đại Bỉ Võ nên tớ phải tiến vào Yên Kinh. Xem như là không trâu bắt chó đi cày đi.



Bên tai vang lên lời cảm thán của Bùi Đông Lai, trong lòng Tần Đông Tuyết có chút xúc động, nàng không nhịn được mà vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt mặt của Bùi Đông Lai, nhẹ giọng nói:



- Lấy tính tình của cậu, cho dù Bùi thúc thúc có thực lực làm cho cậu thẳng lưng bước vào Yên Kinh, bước vào cánh cửa của Tần gia thì cậu cũng sẽ dùng 200% sức lực của mình để bước đến.



Bùi Đông Lai cười cười, xem như là cam chịu. Giống như lời của Bùi Vũ Phu, trong lòng hắn không bao giờ muốn thất bại, cho dù thấy quan tài trước mắt cũng không rơi lệ.



- Mệt không?



Nhìn Bùi Đông Lai cười như thế thì Tần Đông Tuyết cảm thấy đau lòng.



- Nói không mệt là gạt cậu, bất quá chờ sau khi làm xong mọi chuyện, quay đầu lại nhìn thì cảm thấy rất tốt.



Bùi Đông Lai vươn tay ra nắm lấy bàn tay của Tần Đông Tuyết.



Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Tần Đông Tuyết chu miệng:



- Bùi Đông Lai đồng học, xem ra cậu là người thích hưởng thụ quá trình, không coi trọng kết quả a?



- Đương nhiên là không phải.
Diệp Tranh Vanh trầm mặc không nói.



- Tranh Vanh, cháu không cần lo lắng chuyện hôm nay sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đến Diệp gia của chúng ta.



Diệp Thạch thấy Diệp Tranh Vanh không nói lời nào, giống như là đoán được tâm tư của Diệp Tranh Vanh.



“ Ách?”



Trong lòng Diệp Tranh Vanh vừa động, hỏi:



- Ông nội, ông đã biết nội tình Bùi Vũ Phu mời được những người kia sao?



- Bọn hắn làm cho Diệp gia chúng ta mất mặt như vậy, khẳng định là phải cho ông một lời giải thích. Dựa theo lời của bọn hắn thì Bùi Vũ Phu đã đáp ứng thủ hộ TQ, đối phó với thế lực bên ngoài. Đương nhiên, ông không tin vào điều kiện này. Khẳng đinh là Bùi Vũ Phu còn lấy ra nhiều lợi thế khác.



Vẻ mặt Diệp Thạch nghiền ngẫm.



Diệp Tranh Vanh lại hỏi:



- Ông nội, hắn còn có lợi thế gì nữa?



- Ông cũng không biết, nhưng có thể khẳng định chính là trao đổi, Bùi Vũ Phu dùng ích lợi của quốc gia để đổi lấy ủng hộ của bọn họ.



Diệp Thạch nói tới đây, trong giọng nói toát ra vài phần khinh thường:



- Căn bản không gây thương tổn đến gân cốt chúng ta, thậm chí ngay cả uy hiếp cũng không tạo được.



Diệp Tranh Vanh âm thầm thở phào.



- Tranh Vanh, cháu hẳn là nhớ rõ câu chuyện Thủy Hử. Hôm nay, mặt ngoài Bùi Vũ Phu nhìn như thắng nhưng trên thực tế thì chính là đang chiêu an bọn khấu tặc.



Dưới ánh đèn, dt lo xa nghĩ rộng nói:



- Cuối cùng, hắn không thoát khỏi vận mệnh chết nơi đất khách quê người.



- Bùi Đông Lai, lúc Bùi Vũ Phu chết ở nơi đất khách cũng chính là lúc chính tay tao sẽ bóp chết mày.



Diệp Tranh Vanh tỉnh ngộ, sát khí hiện ra.