Siêu Cấp Cường Giả

Chương 515 : Không có lựa chọn nào khác, mất bò mới lo làm chuồng

Ngày đăng: 01:55 20/04/20


Không trả lời.



Đông Phương Lãnh Vũ há hốc miệng ra, lại cảm thấy được dường ngực bị cái gì chắn lại, một câu cũng nói không nên lời.



2 mắt hắn đỏ lên, nước mắt dọc theo khuôn mặt mà chảy xuống.



Khóc.



Luôn luôn không chịu chịu thua, từng được xưng Hỗn Thế Ma Vương Đông Phương Lãnh Vũ không kìm lòng được mà rơi nước mắt.



Ở sau trong lòng Đông Phương Lãnh Vũ thì hắn muốn được trên đời này có một người có khuỷu tay kiên cường để hắn dựa vào, có người vì hắn mà che gió che mưa.



Trước đây, người từng làm những chuyện này là cha của hắn Đông Phương Thần.



Hiện giờ, Bùi Đông Lai lại làm điều này.



- Nam tử hán, đổ máu không đổ lệ.



Bùi Đông Lai cười lau đi nước mắt trên mặt Đông Phương Lãnh Vũ.



- Vâng.



Đông Phương Lãnh Vũ dùng sức gật gật đầu, cắn chặt môi, quật cường không để nước mắt rơi xuống.



"Bộp..Bộp"



Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Khang Kiếm mang theo đám người trong ban giám hiệu đi vào thì thấy được Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ, Khang Kiếm vội vàng bước nhanh lên chủ động vươn tay ra, nói:



- Ngài khỏe chứ Bùi tiên sinh, tôi là Khang Kiếm là hiệu trưởng của trường trung học Thánh Quang.



- Thật ngại quá, hiệu trưởng, làm phiền ngài rồi.



Bùi Đông Lai cầm tay Khang Kiếm, tỏ ý có lỗi.



Hả?



Có lẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ khách khí như thế toàn bộ mọi người đều sửng sốt.



- Đúng rồi, hiệu trưởng, những phụ huynh của những học sinh kia đều đã đến chưa?



Bùi Đông Lai buông tay ra hỏi.



- Bùi tiên sinh, chuyện này là do Tiểu vũ và Chu Kiến dựng lên, trong đó 2 người Chu Kiến và Triệu Vĩ bị thương nặng, chúng tôi chỉ thông báo cho phụ huynh của Chu Kiến, Triệu Vĩ cùng Tiểu Vũ mà thôi.



Khang Kiếm nói tới đây thì dừng lại một chút, vẻ mặt lúng túng nói::



- Mẹ của Triệu Vĩ đang đến đây thì cha của Chu Kiến thì nói không có thời gian để đến đây.



"Két"



Giống như đáp lời của Khang Kiếm, một chiếc Audi A8 dừng lại ở trước phòng y tế.



Một người đàn bà hùng hổ đi vào phòng y tế, thấy đám người Khang Kiếm đang đứng ở ngoài hành lang thì lớn tiếng:



- Khang Kiếm, con tôi đâu? Con tôi sao rồi?



"Bá!"



Nghe được người phụ nữ kia lên tiếng thì mọi người đều nhìn về phía bà ta.
- Khang…Khang Kiếm…hắn…hắn là ai vậy?



Đưa mắt nhìn Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ rời đi, Lưu Hồng Đào từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần hỏi Khang Kiếm.



Nghe được câu hỏi của Lưu Hồng Đào thì Khang Kiếm nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng một loại ánh mắt bi ai nhìn vào Lưu Hồng Đào, nói:



- Bùi Đông Lai.



- Bùi... Bùi Đông Lai?



Lưu Hồng Đào lại sửng sờ một làn nữa, mặc dù nàng chưa gặp qua Bùi Đông Lai nhưng mà nàng đã nghe qua danh tiếng của Bùi Đông Lai a.



"Phù phù!"



Lưu Hồng Đào sợ tới mức 2 chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên mặt đất, cả người run run, há mồm thở dốc.



"Reng..Reng"



Cùng lúc đó, điện thoại của Khang Kiếm vang lên.



Trong lòng Khang Kiếm vừa động, lấy điện thoại ra thì thấy người gọi đến là Chu Kim. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m



- Khang Kiếm, Bùi Đông Lai làm sao mà đi đến trường trung học Thánh Quang? Chẳng lẽ chuyện con trai ta đánh nhau có quan hệ đến hắn sao?



Giọng nói sốt ruột của Chu Kim liền truyền vào tai của Khang Kiếm.



- Vâng Chu chủ tịch, làm bị thương con của ngài là Đông Phương Lãnh Vũ, hắn là cháu của Liễu Nguyệt…



- Hỗn đản, sao ông không nói sớm cho ta biết?



Không đợi Khang Kiếm nói hết lời tìh Chu Kim liền tức giận đến thiếu chút nữa đập chết điện thoại di động, hắn biết rõ mối quan hệ giữa Bùi Đông Lai và Liễu Nguyệt thân mật đến cỡ nào.



- Tôi vối muốn nói cho ông biết người làm bị thương con ông là Đông Phương Lãnh Vũ, nhưng mà ông không cho ta cơ hội nói a.



Khang Kiếm thầm nghĩ một câu nhưng mà không dám nói ra, chỉ có thể nhịn lấy.



- Cha, rốt cuộc là có việc gì?



Lúc này, Chu Kiếm thấy cha của mình nhắc đến Bùi Đông Lai thì lập tức đứng lên, hỏi.



- Làm bị thương em trai của con là Đông Phương Lãnh Vũ, cháu của Liễu Nguyệt.



Chu Kim cúp điện thoại, dùng một loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:



- Bởi vì chuyện này mà Bùi Đông Lai đã đến trường trung học Thánh Quang, vừa rồi hắn gọi điện cho ta, để cho ta trong vòng 30" phải đi qua đó.



"Ách..."



Chu Khiếu cũng là cả kinh há to mồm, sau đó theo bản năng hỏi;



- Vậy làm sao bây giờ?



- Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta không có lựa chọn nào khác.



Trên mặt Chu Kim tràn đầy vẻ hối hận nhưng mà hắn biết trên đời này không có bán thuốc hối hận, nhịn không được mà nhắm mắt lại, giận dữ nói:



- Chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng.