Siêu Cấp Cường Giả

Chương 516 : Uy lực của sự im lặng, quyền thế chân chính

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Lúc này, điện thoại của Lưu Hồng Đào rung lên, thấy vậy thì bà ta liền lấy lại tinh thần rồi lấy điện thoại ra xem thì thấy người gọi đến là chồng mình, là chủ tịch của một ngân hàng.



- Tiểu Vĩ sao rồi.



Điện thoại được chuyển, đầu bên kia điện thoại, cha của Triệu Vĩ là Triệu Hồng Sơn mở miệng hỏi.



Nghe được giọng nói của Triệu Hồng Sơn thì Lưu Hồng Đào giống như là bị người ta vừa mới hãm hiếp xong vậy, 2 mắt bà ta đỏ lên rồi khóc " Oa..Oa.."



- Rốt cuộc là Tiểu Vĩ đã xảy ra chuyện gì?



Nghe được Lưu Hồng Đào chỉ khóc mà không nói thì Triệu Hồng Sơn liền nóng nảy.



- Sống mũi của Tiểu Vĩ bị gãy, còn gãy mấy cái răng nữa.



Lưu Hồng Đào lau nước mắt nước mũi rồi nói:



- Trước mắt đang ở trong phòng phẫu thuật.



"Phù"



Nghe Lưu Hồng Đào nói như thế thì Triệu Hồng Sơn thở ra một hơi, sau đó có chút không vui mà nói:



- Mũi gãy thì phẫu thuật lại, răng gãy thì có thể làm lại, bà khóc cái gì?



- Hồng Sơn…



Lưu Hồng Đào tê tâm phế liệt mà quát lên:



- Xong rồi, chúng ta xong rồi?



Xong rồi?



Triệu Hồng Sơn giống như là hòa thượng vậy, không hiểu mô tê gì cả:



- Cái gì mà xong rồi?



- Xong rồi, thật sự xong rồi.



Lưu Hồng Đào nói năng lộn xộn:



- Con trai chúng ta đã đụng phải người không nên đụng vào.



- Rốt cuộc là nó đã đụng phải ai?



Triệu Hồng Sơn ngừng thở.



- Bùi…Bùi Đông Lai.



Lưu Hồng Đào khóc nói.



- Ai?



Đầu bên kia điện thoại, Triệu Hồng Sơn liền đứng dậy, dường như không thể tin được những điều mình nghe là sự thật.



Lưu Hồng Đào thở hổn hển, rống lớn nói:



- Là Bùi Đông Lai.



"Ách.."




- Tao kêu mày quỳ xuống.



Chu Kim thấy Chu Kiến vẫn như cũ thì liền quát lên một tiếng rồi đá vào Chu Kiến.



"Bịch"



Chu Kiến không kịp né tránh, bị một cước của Chu Kim đá ngã xuống đất, cuối cùng cả người liền quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.



Thấy một màn như vậy thì trong lòng Chu Kim vô cùng đau xót nhưng mà hắn biết nếu để cho Chu Kiến nói tiếp thì không riêng gì Chu Kiến mà chỉ sợ cả Chu gia đều phải gặp họa.



"Bộp…Bộp…Bộp"



Sau đó, không đợi Chu Kiến bò lên thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, đám chó săn của Chu Kiến bước vào đây.



"Ách..."



Đi vào đây, thấy được một màn trước mắt thì bọn hắn liền trừng to mắt, vẻ mặt ngai sáp, cảm giác kia giống như đang hỏi: Đây…Đây là có chuyện gì?



- Bùi tiên sinh, tôi không dạy dỗ được thằng con này, xin ngài đại nhân đại lượng mà tha cho nó, không cần chấp nhặt với nó.



Giống như trả lời câu hỏi của đám chó săn của Chu Kiến, Chu Kim giống như là một tên nô tài, mang theo Chu Khiếu đi đến trước mặt Bùi Đông Lai rồi cúi đầu.



Cúi đầu 90 độ.



"Bá"



Thấy được một màn như vậy thì sắc mặt đám hoàn khố kia liền cuồng biến, tuy rằng bọn hắn không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng mà bọn hắn thấy được cha của Chu Kiến là Chu Kim lúc này giống như là một tên nô tài đứng trước mặt Bùi Đông Lai, còn Chu Kiến thì lại giống như một con chó chết.



Trong phút chốc, bọn hắn liền cảm thấy run sợ, 2 chân mềm nhũn, cả người run lên.



Không để ý đến Chu Kim, ánh mắt của Bùi Đông Lai nhìn về phía đám hoàn khố kia.



"Bịch!"



Tên hoàn khố thứ nhất tiếp xúc với ánh mắt Bùi Đông Lai thì sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất:



- Tôi…Tôi không có động thủ…



"Bịch!"



"Bịch!"



"Bịch!"







Mắt thấy có người quỳ rạp xuống đất, thì những tên hoàn khố kia liền quỳ theo, cảm giác kia giống như chỉ sợ quỳ chậm một chút thì sẽ chịu lửa giận của Bùi Đông Lai.



Sau đó, bọn hắn không ngừng cúi đầu lạy Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ cầu xin tha thứ.



Thấy một màn như thế thì trong lòng của Đông Phương Lãnh Vũ cảm thấy nóng bừng, kích động không thôi.



Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được uy lực của sự im lặng.



Quyền thế.



2 chữ này, trong lòng hắn bây giờ mới có một định nghĩa mới.