Siêu Sao
Chương 292 : Một người hai người
Ngày đăng: 20:48 19/04/20
Kết quả có chút khiến Tiền Trữ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mặc dù hắn đã hướng đám người huấn luyện viên và thủ trưởng tìm kiếm đáp án Đường Phong và Albert có quan hệ gì, cùng với nhờ Đường Phong đi hỗ trợ có tạo thành ảnh hưởng gì không, nhưng câu trả lời mà cậu nhận được hiển nhiên có chút qua loa.
Cấp trên ngoại trừ nói cho hắn, để Đường Phong hỗ trợ sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Đường Phong, đối với những vấn đề khác thì lại trốn tránh, hoặc là nói rất nhiều chuyện cũng không phải cấp bậc cảnh sát như Tiền Trữ có thể biết đến.
Điều này làm cho Tiền Trữ vẫn luôn vâng theo chỉ huy của cấp trên rất là giãy dụa, cậu một bên hoài nghi lời thủ trưởng nói có thật hay không, một bên lại nghĩ cậu có phải hẳn là nên tin tưởng tổ chức?
Hầu như là một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau, Tiền Trữ liền trực tiếp đi tới trước căn nhà Đường Phong và Trần Minh Húc ở.
Tiền Trữ thử ấn chuông cửa, hắn chỉ là mang theo tâm tình thử một lần đi tới, sau khi trải qua chuyện đêm qua, kỳ thực hắn cũng không biết Đường Phong có còn sẵn lòng tiếp đãi hắn hay không.
Thế nhưng không để hắn chờ lâu lắm, cửa phòng liền mở.
Đường Phong thoạt nhìn hẳn là vừa rời giường, còn mặc quần áo ngủ màu nhạt mở cửa cho Tiền Trữ, đồng thời dâng tặng một nụ cười chào buổi sáng: “Thật sớm, còn chưa ăn sáng đi?”
“A? Vâng.” Tiền Trữ vừa ra cửa liền trực tiếp tới đây, làm gì có tâm tình đi ăn bữa sáng.
“Vào đi, tôi vừa gọi thức ăn ngoài, vừa vặn Minh Húc sáng sớm bởi vì có chuyện phải về nước sớm, vậy nên cậu có thể ăn phần của cậu ta.” Đường Phong vừa đi vừa ngáp một cái.
“Xin lỗi, tôi. . . Hình như quấy rối đến anh.” Tiền Trữ lúc này mới ý thức được, hiện tại cũng chỉ mới 7h sáng, có mấy người đi du lịch lại bằng lòng thức dậy vào lúc 7h sáng.
Hơn nữa thời tiết hôm nay cũng không phải tốt, sáng sớm mưa phùn lất phất, khí trời ẩm ướt lạnh lẽo, phỏng chừng không lâu sau đó trời sẽ mưa.
Thời tiết như vậy thích hợp chui trong chăn ấm áp nhất, mà không phải là bị người gõ cửa đánh thức.
Đường Phong quay đầu lại nở nụ cười một chút: “Không sao, có người đánh thức tôi còn sớm hơn cậu.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Trần Minh Húc lôi kéo hành lý từ trên lầu đi xuống, trừng mắt Đường Phong: “Này này này, lời cậu nói tôi nghe thấy đấy nhé, tôi chỉ là mình đột nhiên rời đi, sau khi cậu tỉnh lại không tìm thấy người sẽ lo lắng mà thôi!”
Tiền Trữ mau chóng chạy tới giúp nâng hành lý, Trần Minh Húc tán thưởng gật đầu, song song nói với Đường Phong ngồi trên sô pha đối diện cầm điều khiển từ xa mở TV: “Xem xem, cậu nhóc người ta cần cù biết bao, tốt bụng biết bao, đâu giống như cậu, giúp đỡ.”
“Hẹn gặp lại.” Đường Phong vung tay lên, cười nói lời từ biệt với Trần Minh Húc.
Một trận nghiến răng nghiến lợi, Trần Minh Húc hừ một tiếng, lúc tới cửa đột nhiên vừa cười vừa nói với Tiền Trữ đang giúp hắn lấy hành lý: “Cậu nhóc, sớm như vậy đã tới đây, có phải là tìm đến Đường Phong không?”
Tiền Trữ nuốt nước miếng một cái, khi bị đôi mắt xanh biếc của Albert nhìn kỹ trong nháy mắt cậu buộc chặt, người này chính là Albert, nhân vật hắc đạo tiếng tăm lừng lẫy, thân phận phức tạp, tính cách biến thái, cực kỳ nguy hiểm. . .
Đủ loại chữ nháy mắt đầy rẫy trong đầu Tiền Trữ, đến nỗi dung lượng não của hắn cũng không đủ để hắn đi tự hỏi hiện tại phải làm như thế nào.
Trời ạ, đủ loại chuyện về Albert, đối với những học sinh vừa tốt nghiệp như bọn họ mà nói căn bản là một truyền thuyết, một nhân vật chỉ tồn tại trong lời tán gẫu với mọi người.
Hiện tại, cư nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Đừng dọa cậu ấy, cậu ấy chỉ là một đứa trẻ.” Đường Phong lôi kéo ngón tay Albert, người sau liền thuận thế móc lấy ngón tay Đường Phong.
“Tôi là một. . . quý ông ôn hoà.” Albert nhợt nhạt cười, lời này vào tai Tiền Trữ nghe thế nào liền quái dị như vậy?
Mắt thấy hình hình Tiền Trữ lính mới này đã tạm thời đánh mất năng lực tự động điều khiển, Đường Phong thở dài, lôi kéo Albert, rồi nói với Tiền Trữ: “Tự cậu xem TV đi, tôi và Albert lên lầu nói chút chuyện.”
“A.” Tiền Trữ trả lời xong mới bắt đầu hối hận, hắn a cái gì mà a, thế nhưng. . . Thế nhưng hắn cũng không biết nên làm thế nào, cư nhiên lại đụng tới Albert, đây là chuyện cậu nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Hô to một tiếng “Không được nhúc nhích” ?
Coi như hết, cũng không phải đóng phim cảnh sát và kẻ cướp, ngay cả cảnh sát quốc tế cũng không có cách với người kia, huống chi là lính mới như cậu.
Hơn nữa, ở đây là Châu Âu, cậu lấy thân phận gì làm cho người ta không được cử động?
Tiền Trữ mắt mở trừng trừng nhìn Đường Phong và Albert cùng lên lầu, thở dài, cậu nghĩ có phải là nên gọi một cú điện thoại cho tổ chức hay không? Nhưng vừa nghĩ như vậy quá nguy hiểm, cuối cùng vẫn đem ánh mắt rơi vào màn hình TV, làm đúng như Đường Phong nói —— xem TV đi.
Nhưng không biết ngày hôm nay Tiền Trữ ra cửa có phải là quên xem hoàng lịch hay không, còn chưa chờ cậu xem TV được nửa tiếng, chuông cửa lại vang lên.
Cậu đợi một hồi, chuông cửa vang lên hai tiếng sau trên lầu cũng không có động tĩnh gì, không biết có phải Đường Phong và Albert đang nói chuyện gì cho nên không nghe thấy tiếng chuông cửa hay không, Tiền Trữ liền tự mình đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, liền thấy bên ngoài đứng một người đàn ông cao lớn, nhìn qua như là con lai, đặc biệt anh tuấn, là một gã có mười phần mị lực của đàn ông.
“Oa a, đây là chú chim non từ đâu tới?” Charles vừa nhìn người mở cửa không phải Đường Phong, liền nhếch miệng cười cười.