Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 149 : Bất ngờ nối tiếp bất ngờ

Ngày đăng: 00:40 20/04/20


‘Huh…!’



‘Hóa ra, những kỹ năng dành riêng cho chức nghiệp, dù không sử dụng nhiều vẫn có thể lên cấp cùng lúc?’



Thình thịch thình thịch



Đã lâu rồi, trái tim của Jinwoo không đập nhanh như thế này.



Hiện tại, chỉ có hai người trong phòng trùm, Yoo Jin-ho và Woo Jin-chul.



Họ không phải loại người thích săm soi, vậy nên Jinwoo gọi cửa sổ trạng thái mà không bận tâm gì cả.



‘Cửa sổ trạng thái’



ring~ring



Âm thanh điện tử quen thuộc hiên lên. Tất cả các thông tin về trạng thái hiện tại củ Jinwoo, từ cấp độ cho đến vật phẩm trang bị xuất hiện.



Ánh mắt của Jin-woo dừng lại ở danh sách ‘kỹ năng đặc thù của chức nghiệp’.



[Kỹ năng nghề nghiệp]



Các kỹ năng chủ động: Khai thác bóng tối Lv.2, Lưu trữ bóng tối Lv.2, Khu vực quân vương Lv.2, Hoán đổi bóng tối Lv.2



‘Đúng thật rồi!’



Biết sự thật và nhìn thấy sự thật là hai chuyện khác nhau.



Jin-woo xác nhận rằng cấp độ của ‘Hoán đổi bóng’ đã cao hơn trước và anh nắm chặt tay vì phấn khích.



‘Tốt’



Kỹ năng này từng khiến Jinwoo nản lòng vì thời gian hồi chiêu quá lâu so với những kĩ năng khác.



‘Theo bảng này thì, thời gian hồi chiêu phụ thuộc vào cấp độ kỹ năng. ‘



Điều này khiến Jinwoo bớt thất vọng hơn.



Đó là món quà tuyệt vời nhất trong ngày.



Anh hài lòng khi kỹ năng hoán đổi bóng được cải thiện, hơn là việc lên cấp.



‘Để xem nó thay đổi ra sao nào…’



Jinwoo mở thông tin về kỹ năng trao đổi bóng với tâm trí như đang mở hộp quà.



ring!



[Kỹ năng: hoán đổi bóng tối Lv.2]



chỉ dành cho chức nghiệp…



… Sau hai giờ chờ đợi, bạn có thể sử dụng lại.



Thời gian chờ phụ thuộc vào cấp độ kỹ năng.



‘…!’



‘Giảm hẳn một giờ!’



Chỉ tăng một cấp mà một phần ba thời gian chờ đã biến mất.



Jin-woo rất phấn khích.



‘Tăng một cấp, giảm một giờ…’



Nếu vậy, lên cấp tiếp theo, thời gian chờ có thể tụt xuống còn một giờ.



‘Và nếu mình tăng thêm một cấp nữa thì sao?’



‘Dù mình ở đâu, mẹ và Jin-ah sẽ không bao giờ gặp rắc rối … ‘



Một suy nghĩ đầy phấn khích, khiến Jinwoo rùng mình vì hồi hộp. Bởi đây là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác đối với Jin-Woo.



Nhìn thấy khuôn mặt của anh, Jin-ho cười và hỏi:



“Có gì vui sao đại ca?”



“Ờ”



Chỉ sau đó Jin-woo mới biết Yoo đang đến gần.



‘Mình đã quá tập trung vào cửa sổ trạng thái …’



Woo Jin-chul đi theo Yoo Jin-ho, đến chỗ anh.



Jin-woo đóng cửa sổ trạng thái lại.



‘Phải cẩn thận, kẻo lại mình lại cười hớn hở như một thằng điên trước mắt họ’.



“Đại loại vậy”
‘Vậy làm thế nào để giải thích về triệu hồi High Orc pháp sư này?’



‘Bạn có thể biến một ông chủ của một hầm ngục hạng A thành một triệu hồi, và bạn có thể khiến nó mạnh hơn sau này?’



‘Mình không hiểu nổi’



Jin-woo hỏi Woo Jin-chul, người không thể ngậm miệng được.



“Anh không đi với chúng tôi à”



“Ah”



Nếu sự bất ngờ có thể rút ngắn tuổi thọ của bạn, thì anh đã mất một nửa số tuổi thọ của mình trong ngày hôm nay



Có rất nhiều điều anh muốn hỏi.



Nhưng anh không muốn hỏi, vì anh sợ phải nghe câu trả lời nếu anh làm vậy.



Woo Jin-chul, người do dự, cuối cùng trả lời với vẻ mệt mỏi.



“…đi thôi”



—–



Khi Jin-woo ra khỏi cổng, đôi mắt của các phóng viên muốn đi ăn trưa mở to.



“Cái gì? Nó kết thúc rồi sao?”



“Đừng nói với tôi …”



‘Anh ta đã dọn ngục tối hạng A trong chưa đầy ba giờ?’



Một ngọn lửa đã bùng lên trong đầu các phóng viên.



‘Đây sẽ là một tin sốt dẻo!’



Các phóng viên cầm máy ảnh của họ lao về phía Cổng để không bỏ lỡ Jin-woo.



Nhưng Đội giám sát thợ săn đang chờ đợi đã nhanh chóng ngăn họ lại



“Ôi thôi nào! Tôi thậm chí còn không cố gắng để phỏng vấn”



“Hãy để tôi chụp ảnh! Không, nếu tôi không thể có được một bức ảnh, anh sẽ chịu trách nhiệm nếu tôi bị sa thải.”



“Tại sao các anh lại làm như vậy khi chúng tôi chỉ chụp ảnh thôi chứ?”



Vào thời điểm cuộc đấu tranh giữa các phóng viên và giám sát viên đang diễn ra khốc liệt.



Boom



Âm thanh nặng nề của một thứ gì đó rơi xuống mặt đất.



“Huh?”



Một chiếc máy ảnh rơi xuống từ một trong những tay phóng viên.



Kwajig



Anh chỉ vào cổng, quên mất chiếc máy ảnh bị rơi đang bị các phóng viên khác giẫm đạp.



“Đợi đã, ở đó…”



Một con quái vật có kích thước khổng lồ bước ra từ cánh cổng.



“Chạy mau!”



“Không, khoan đã! Chụp ảnh trước!”



“Cậu đang quay phim phải không?”



“Vâng, vâng”



Các phóng viên đã ngừng chạy và nâng máy ảnh của họ lên. Những đôi tay run rẩy bắt đầu nhấn nút chụp.



Bất chấp nỗi sợ hãi, các phóng viên nhấn nút một cách điên cuồng.



CLICK! CLICK! CLICK! CLICK! CLICK! CLICK!



Tusk, kẻ đang miệt mài kéo cái xác ra khỏi cổng, cảm nhận được ánh mắt từ phía sau và từ từ quay lại.



‘…?’



Không chỉ các phóng viên, mà cảnh sát, nhân viên hiệp hội và thậm chí cả người qua đường đều đã dừng lại và dán mắt vào quái vật khổng lồ.



Vì lí do nào đó, Tusk lúng túng gãi lưng như thể đang xấu hổ



Trans: Trần Lâm



Edit: Linye