Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 139 : Bảo Bố Trữ vật giới chỉ

Ngày đăng: 20:10 20/04/20


Khi Lục Minh vào phòng tắm rửa thay quần áo đi ra, trong phòng đã đầy người.

Tầng dưới còn có rất nhiều vệ sĩ đang đi tìm quanh hoa viên xem có lựu đạn hay không. Bọn họ tưởng là bị tập kích. May là lão già Trang Thần đã đứng ra giải thích, có lẽ đó là do một tia chớp thần bí phát nổ, hơn nữa cũng không có ai bị thương. Lúc này các vệ sĩ mới đi theo đội trưởng rời đi. Đợi cho người ngoài đi hết, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Lục Minh, hy vọng hắn sẽ có một lời giải thích.

Ngay cả Ôn Hinh phu nhân cũng ôm tiểu Đậu Đậu đang ngủ say đi ra. Nàng không hỏi mà chỉ ngồi trước mặt bàn.

Cô bé Ôn Nhu chạy xung quanh tìm kiếm, bảo thạch thủy tinh nàng không xem ra gì, nhưng thừa lúc mọi người không quan sát đã mở bình Lục thần hoàn đồng hoàn ra, ăn vụng một viên.

Đối với cô bé thi thoảng lại chạy vào ăn vụng Lục thần hoàn đồng hoàn này, Lục Minh không có biện pháp gì với nàng. Có lẽ nàng đã thích ăn mất rồi. Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn và Giai Giai không dám động vào các thứ của Lục Minh. Khi Ôn Nhu chạy loạn còn nhỏ giọng ngăn cản, sợ nàng quấy rầy Lục Minh nghiên cứu. Chúc Tiểu Diệp có lẽ bởi vì được mọi người nhắc nhở nên đã đi lên kiểm tra cho Lục Minh. Cuối cùng thấy hắn không bị làm sao, ngay cả da cũng không xước, mấy nàng lúc này mới bình tĩnh lại.

“Thực ra không có chuyện gì. Đây chỉ là tôi nghiên cứu nên một thứ thuốc nhanh chóng làm liền vết thương, nhưng trong quá trình nghiên cứu đã xảy ra nổ làm tôi tỉnh ngộ. Lúc trước rất nhiều điều không hiểu, bây giờ đã nghĩ ra nên mới cao hứng như vậy”.

Lục Minh giải thích như vậy, chúng nữ không có ai nghi ngờ hết.

Nhưng các nàng tin rằng hắn nhất định còn có điều bí mật không nói ra. Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn nhìn nhau, các nàng cảm thấy gặng hỏi hắn trước mặt mọi người không hay.

Trên người hắn có rất nhiều bí mật. Nếu như ép hắn nói có khi cũng không phải chuyện tốt.

Nếu như hắn có thể nói cho mọi người thì nhất định sẽ chủ động giải thích cho mọi người. Hắn không nói vậy có nghĩa là bí mật nay không thể để ai biết. Cô bé Giai Giai không ngờ lại mở miệng ngáp, buồn ngủ nói: “Lục Minh không có việc gì rồi. Mọi người về ngủ thôi. Em buồn ngủ lắm rồi, về ngủ trước đây” Nàng chủ động rời đi. Chúc Tiểu Diệp cũng đi theo. Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn nhìn nhau một cái biết Giai Giai nhất định là muốn giấu cho Lục Minh nên mới rời đi nhanh thế. Hai nàng thầm than trong lòng Giai Giai biết ý. Giai Giai đúng là một cô bé ngoan ngoãn mà hiểu biết.

Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn cũng đã rời đi. Ôn Nhu đang muốn nhân cơ hội quấy rối một phen nhưng không ngờ mọi người đã rời đi.

Nàng chạy đến bên cạnh Lục Minh, hừ một tiếng: “Anh là đồ xấu xa, khẳng định là lại định nghiên cứu ra chất độc hại những cô gái ngây thơ. Không cẩn thận bị nổ mới lộ ra chân tướng. Anh cẩn thận một chút, nếu em tìm ra chứng cứ thì em sẽ. Hừ hừ...”
Hành động vô tình đó đột nhiên làm cho Lục Minh khiếp sợ.

Trong nháy mắt khi đưa ba thứ này vào, ngọc hồ lô truyền đến cho Lục Minh một cảm giác đầy sinh cơ cũng không có gì kỳ quái. Bởi vì bên trong nó vốn đã có một mầm mống. Nhưng Phỉ thúy ngọc bội lại làm cho Lục Minh sững sờ. Vì năng lượng thần bí trong nó đột nhiên sống lại, truyền đến một tin tức vui mừng và an toàn cho Lục Minh. Bên trong Phỉ thúy ngọc bội không ngờ lại có một sinh mệnh trong đó? Lục Minh vừa kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra. Bởi vì khi vừa tiếp xúc với nó, hắn đã cảm nhận được đây là một loài thực vật có sinh mệnh.

Lúc ấy hắn trải qua giây phút tuyệt đẹp với Cảnh Hàn, nên còn tưởng rằng tiến vào trong cơ thể mình là thực vật kia, không ngờ rằng năng lượng chân chính lại là sinh mệnh thần bí ẩn chứa trong Phỉ thúy ngọc bội.

Điều Lục Minh không hiểu còn rất nhiều, lại bị chiếc hộp kim loại cổ quái làm cho hồ đồ, bởi vì nó đang nói chuyện.

Nó giống như một chiếc máy MP3 vậy, hoặc giống như máy hát vậy, nói ra tiếng người, Lục Minh nghe không rõ lắm, cũng không hiểu. Chỉ có một điều có thể xác định đó tuyệt đối là tiếng người, hơn nữa rất giống giọng Trung Quốc.

Rốt cuộc mấy thứ này là gì?

Lục Minh nghĩ mãi không ra. Nếu mình không phải liên tục gặp kỳ ngộ, sợ rằng không thể tin đây là sự thật.

Xem ra trên đời còn rất nhiều bí mật đợi mình đi thăm dò.

“Lục Minh, Trầm, Trầm cô nương gọi điện đến. Cô ấy tìm anh. Em không biết sao cô ấy lại có số điện thoại của em” Giai Giai nhìn nhìn Lục Minh, vội vàng đi tới, đưa máy của nàng cho Lục Minh.