Ta Là Chí Tôn

Chương 40 : Thật con mẹ nó Tiện!

Ngày đăng: 08:58 30/04/20


“Một lời khó nói hết...” Đông Thiên Lãnh ai oán thở dài một hơi: “Đều là do vận khí ta không tốt, ai...”



“Vận khí không tốt?” Vân Dương tròng mắt trừng trừng.



Vận khí không tốt tới mức nào mới có thể bị đánh thành bộ dạng này?



“Buổi tối hôm qua, ta chờ ngươi đến khuya, sau đó không đợi được nữa mới rời đi...” Đông Thiên Lãnh u oán nhìn Vân Dương một cái, nhổ ngụm nước bọt đỏ lòm: “Sau đó liền đi đánh bạc một trận...”



Đánh... Bạc một trận...



Vân Dương có chút lộn xộn. Đánh thế nào cũng không đến mức này a?



“Ai, thua.” Đông Thiên Lãnh khóc không ra nước mắt: “Tiền đặt cược của chúng ta rất đơn giản, dù sao cũng chỉ giải chí chút nên mội người cũng không đặt lớn. Mỗi người bỏ ra 100 khối huyền thạch, một viên đan dược. Sau đó, cùng nhau lên đài luận bàn, đương nhiên đánh tới điểm đến là dừng, không thể dính đến nhân mạng, để góp thêm phần thú vị chúng ta ra thêm một điều kiện... Người nào thua, sẽ bị đối thủ của hắn đánh một trận, tiêu chuẩn là... Nhất định phải đánh đến mẹ hắn cũng không nhận ra...”



“...” Khóe mắt Vân Dương giật giật.



Điều kiện này thật... Hiếm có khó tìm a!



“Đây là quy định tên vương bát đản nào đặt ra?” Vân Dương có chút khó tin: “Đổ ước như vậy, thế mà ngươi cũng có thể đồng ý?”



Hai tên hộ vệ đồng thời ho khan một cái, quay đầu đi.



Đông Thiên Lãnh chớp mắt nhỏ, có chút im lặng nhìn thoáng qua Vân Dương, lắp bắp nói ra: “Cái này... Quy định này, đổ ước... Là ta nói ra...”



“Hụ khụ khụ khụ...” Vân Dương ho khan.



Đông Thiên Lãnh vội la lên: “Giữa thế hệ trẻ tuổi các đại gia tộc chúng ta, cạnh tranh vô cùng gay gắt. Không ít lần xảy ra án mạng... Về sau các đại gia tộc liên hợp đặt ra quy định: Đồng lứa tranh đấu không quan trọng, nhưng không thể chết người. Có ân oán, có thể dùng những phương thức khác giải quyết...”



Vân Dương cười khổ.



“... Sau này mọi người vẫn luận bàn với nhau. Nhưng... Không thể đánh quá nặng tay sợ xảy ra án mạng, lúc đó ai cũng không tốt. Vì vậy, ta liền nêu ra vụ cá cược này, kẻ nào thua cuộc, sẽ bị đối thủ của hắn đánh cho hắn một trận hả giận, không thể đánh chết, nhưng phải đánh đến mẹ ruột cũng không nhận ra... Hơn nữa không được phép xức thuốc, không được phép chữa thương. Phải chờ tới khi tự lành mới được...”



Vân Dương thở dài.



“Không nghĩ tới... Từ sau khi đổ ước thành lập, bình thường... Người bị đòn đều là ta...” Đông Thiên Lãnh khóc liệt liệt nói ra: “Tổng cộng mới cược tám lần, ta đã thua năm lần...”



Vân Dương đã hoàn toàn im lặng.



Với trí thông minh bằng số tuổi của ngươi... Thế mà còn dám chế định quy tắc trò chơi?



“Vậy sao ngươi không ở khách sạn dưỡng thương cho tốt, sáng sớm còn tìm ta làm gì?” Vân Dương phi thường muốn nói: “Ta rất bận, ngươi mau đi nhanh a.”



Nhưng như vậy thì phũ quá.



“Ta cảm thấy..., cũng chỉ có ngươi có thể giúp ta a.” Ánh mắt Đông Thiên Lãnh sùng bái nhìn Vân Dương.
“Đích thật là hết rồi!” Đông Thiên Lãnh nghiêm túc gật đầu.



Vân Dương trầm ngâm một chút, nói: “Vậy, Tứ Quý lâu đâu?”



Sắc mặt Đông Thiên Lãnh thay đổi.



“Im lặng!” Đông Thiên Lãnh cơ hồ muốn nhào lên che miệng Vân Dương: “Đại ca, lão đại, ngươi thật đúng là muốn hại chết người... Sao ngươi có thể biết biết Tứ Quý lâu?”



Vân Dương ánh mắt sáng lên: “Ngươi biết?”



“Ta không biết.” Đông Thiên Lãnh nhe răng trợn mắt: “Ta khuyên ngươi đừng nên tìm hiểu. Chuyện này, thật sẽ chết người.”



Vân Dương buông buông tay: “Vậy không có biện pháp, ngươi đi bị người đánh chết đi. Ta không giúp được ngươi.”



“Cái này...” Đông Thiên Lãnh xoắn xuýt.



Vân Dương không lưu luyến chút nào, mở cửa đi ra ngoài.



“Đừng, đại ca...” Đông Thiên Lãnh kéo hắn lại.



Một bước Vân Dương đã bước ra cửa phòng: “Đi thôi, hôm nay ta còn có việc...”



“Thật sự ta biết không nhiều a...” Đông Thiên Lãnh cơ hồ muốn khóc.



“Ta không muốn nghe ngươi nói a...” Vân Dương kỳ quái nhìn hắn: “Ta thật sự có việc. Rất gấp!”



Đông Thiên Lãnh bất đắc dĩ: “Ta đem những gì ta biết toàn bộ nói cho ngươi. Nhưng ta muốn biết, ngươi hoit thăm Tứ Quý lâu làm cái gì?”



“Ta có việc bận, không hỏi thăm nữa.” Vân Dương dùng sức khẽ giãy dụa.



“Đừng đừng đừng...” Đông Thiên Lãnh triệt để sốt ruột, nhìn thái độ lạnh nhạt cự tuyệt của Vân Dương, thề thề nói: “Đại ca, ta không hỏi, ta nói toàn bộ cho ngươi, vậy được rồi chứ?”



“Ta không hỏi. Ta không muốn nghe.” Vân Dương trợn mắt một cái, kiên quyết muốn đi.



“Đừng... Đại ca...”



Mắt thấy ngăn không được, phù phù một tiếng, Đông Thiên Lãnh lại quỳ xuống, bộ mặt khổ cực: “Đại ca, cầu ngươi hỏi ta đi a...”



Bộp một tiếng, Đông Thiên Lãnh tự vả miệng một cái vang dội, lệ rơi đầy mặt: “Miệng ta tiện, miệng ta tiện a.”



...



Dịch: xonevictory