Ta Là Chí Tôn

Chương 932 : Hậu phương yên ổn

Ngày đăng: 09:11 30/04/20


Giao dịch hết chỗ tang vật cướp bóc, Lãng Phiên Thiên vẫn không yên lòng.



- Vân huynh đệ, sau này ngươi chỉ có thể hợp tác cùng Thiên Hạ Thương Minh chúng ta, chúng ta thành tâm thành ý đối đãi, mong ngươi đừng cô phụ!



- Đã lập lời thề với thiên đạo rồi mà.



Vân Dương cười khổi:



- Cho dù ta muốn làm trái cũng chẳng dám.



- Ách ha ha ha...



- Chúng ta muốn tới Cửu Tôn phủ xem xem, chẳng hay có được không?



Lãng Phiên Thiên đột nhiên hào hứng hỏi.



Ra cửa lại thấy Tiêu Ngọc Thụ, Cố Cửu Tiêu cùng Phong Quá Hải không ngờ lại cùng xuất hiện ở cửa, thấy Lãng Phiên Thiên đi ra đều cười ngượng ngùng.



Lãng Phiên Thiên tức giận hừ một tiếng, ánh mắt như muốn giết người nhìn cả ba, giơ ngón tay chỉ sang:



- Các ngươi, hừ hừ… Được lắm, ta nhớ kỹ rồi! Cẩn thận cho bản phó minh chủ, một khi sai lầm, tất cả đều sẽ bị nghiêm trị!



Ba người thở phào, đều cười hề hề:



- Trước giờ chúng ta không phạm sai lầm nào, sau này lời nói việc làm cũng cố gắng không khiến ngài….



- Đừng nói nhảm nữa, mau đi đi!



...



Nhìn Cửu Tôn phủ được thi công với khí thế ngất trời, Lãng Phiên Thiên cũng choáng váng.



- Ngươi dùng dân công phổ thông này xây dựng môn phái ư?



Lãng Phiên Thiên nhìn Vân Dương như thấy người ngoài hành tinh.



- Đúng vậy.



Vân Dương tỏ vẻ thoả mãn:
Nhưng vừa nghĩ vậy lại lập tức cảm thấy thời gian vừa qua mình vất vả khó nhọc thật oan uổng!



- Trụ sở này xây dựng rất tốt, cũng có phương pháp riêng.



Phong Quá Hải ngược lại rất tán thưởng trụ sở Cửu Tôn phủ:



- Sau này lão hủ ta sẽ ở trong sơn cốc, chỉ cách Cửu Tôn phủ mười dặm, chỉ cần cẩn thận một chút người ngoài khó lòng phát giác được.



Nghe Phong Quá Hải nói vậy, Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu đều nhìn trụ sở đang được xây dựng, vẻ mặt suy tư.



Cửu Tôn phủ này giờ nhìn còn tương đối thô kệch, nhưng thế cục ẩn hàm to lớn hùng vĩ, muôn hình vạn trạng, nội tình thâm sâu.



- Sau này một trái một phải, cư ngụ ngay gần đó, cùng trông coi.



Hai người không hẹn mà cùng quyết định. Trong lòng thầm hiểu, sau này an nguy của đám người này sợ rằng liên quan trực tiếp tới hai người mình...



Nghĩ vậy lại không khỏi đau đầu, dù sao hai tên này thật sự rất giỏi gây hoạ!



Nhất là bọn họ gây hoạ không chỉ số lượng kinh người, chất lượng càng khủng khiếp, thử hỏi ai dám tuỳ tiện gây sự với người sở hữu Thiên Vận Kỳ màu kim?



May mà phó minh chủ sẽ còn phái người khác tới, nếu không chỉ bằng hai ta chưa chắc đã bảo vệ được hắn.



Sau đó Lãng Phiên Thiên chỉ quan sát một hồi rồi vội vã bỏ đi, thần không hay quỷ không biết.



Vội vàng như vậy ngoại trừ nóng lòng muốn bẩm báo lại cho minh chủ Thương Minh tính chân thật của việc này để tiện cho người khác tới tiếp ứng, cũng là cân nhắc tới hai kẻ này thật quá giỏi gây hoạ. Cái tên Không Cướp Trời đã nhanh chóng loan truyền, còn dính tới cả Thánh Thần Điện, phải chuẩn bị để ý tới việc này.



Sau khi Lãng Phiên Thiên đi khỏi, ba người Phong Quá Hải cũng biến mất. Vân Dương mặc dù biết bọn họ chắc chắn ở lại ngay xung quanh, nhưng với năng lực thần thức hiện tại của bản thân cũng không thể phát hiện được đám người này ở đâu. Dẫu sao thực lực cũng cách biệt quá xa.



Nhưng quan trọng nhất là giờ đã yên ổn, từ trước đây không yên ổn.



Có vài cao thủ cấp bậc Thánh Hoàng làm bảo vệ miễn phí, Vân Dương cảm thấy giờ mình cái gì cũng không thiếu, còn gì không dám làm?



Có con đường tiêu thụ, đương nhiên phải lợi dụng gì?



Cái gì là Không Cướp Trời? Làm sao lại không cướp trời?



Hừ, bước tiếp theo, cả trời ca ca cũng cướp!