Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 27 : Bôn ba (2)

Ngày đăng: 03:15 20/04/20


Lúc mở cửa phòng, thì tôi bị cảnh tượng làm cho giật mình, trước cửa có tới 4 cô gái mặc y phục tương đối lả lơi, mặc trang phục thì đẹp, nhưng mà đáng tiếc là dung mạo lại kém tới mức không gì so sánh được, cho dù một tầng dầy son phấn cũng không cách nào xua tan được .



"Công tử có muốn chúng tôi hầu hạ người hay không?"



Tôi cười nói :



"Tại hạ đã có thê tử bồi tiếp, không nhọc lòng mấy vị mỹ nhân!"



"Phì!"



Mấy người đồng thời nhìn tôi liếc mắt một cái :



"Có lầm hay không vậy, mang theo lão bà sao lại tới nơi này!"



Tôi cuống quít đóng cửa phòng, đối với những nữ tử này chỉ còn cách dùng kế lui binh .



Dao Như cười đến mức bịt mồm mà vẫn gặp người, đây là lần đầu tiên nàng thấy tôi chật vật như vậy .



Tôi hung ác nói : "Đều là do nàng phá hỏng cơ hội cùng với 4 vị mỹ nhân vui đùa, đêm nay ta bắt nàng đền bù toàn bộ!"



Tôi cười lớn nhào tới, Dao Như cười duyên thét to :



"Đừng mà. .. "



Mưa gió làm cho cửa sổ bung ra, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Dao Như đứng dậy đến đóng cửa sổ, bỗng nhiên kinh hô :



"Công tử! Người mau tới đây!"



Tôi cuống quít đứng dậy chạy về phía cửa sổ, thì thấy phương hướng tường thành đã cháy lớn vô cùng, trong mưa gió còn nghe có tiếng gào thét .



Tôi quả đoán nói :



"Hình như có gì đó không đúng, mau mặc lại y phục!"



Tôi và Dao Như vừa mặc quần áo tử tế, Tiền Tứ Hải cùng Chu Lãng đã vội vã đi tới phòng của tôi .



Hắn có vẻ có chút hoảng sợ khẩn trương nói :




Chu Lãng gần như co quắp há to miệng, cành củi khô từ trong miệng của hắn rơi xuống : "A!" một tiếng, hắn kêu lên thảm thiết .



Tôi vứt cành củi đang cháy vào trong đống lửa, sau đó hơ khô ống tay áo, buộc vết thương cho hắn .



Chu Lãng phải rất lâu mới đỡ, thở dài. Hắn dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn tôi miễn cưỡng cười một cái, nói :



"Đa tạ Bình Vương điện hạ. .. "



Tôi cười nói :



"Nói tới cảm ơn thì phải là ta mới đúng, nếu như lúc nãy không có ngươi ra tay giết hai tên mã tặc, thì chỉ sợ hai người chúng ta đã làm ra dưới đao của chúng rồi. "



Chu Lãng cười yếu ớt nói :



"Thuộc hạ trước đây đã đi qua Hồi Long Trấn nhiều lần, thế nhưng chưa từng nghe nói qua mã tặc gì cả, nên không biết những người này có lai lịch như thế nào?"



Chuyện tôi quan tâm hiện giờ chỉ có việc, làm sao để thoát khốn, nên nhìn Chu Lãng nói :



"Ở đây cách Tế Châu còn bao nhiêu lộ trình?"



Chu Lãng nói :



"Nếu như cưỡi ngựa thì trong vòng 7 ngày có thể tới. "



Tôi gật đầu nói :



"Ngày mai chúng ta lập tức tới một cái chợ ở gần đây mua một chiếc xe ngựa. "



Chu Lãng cười khổ nói :



"Chợ cách nơi này ngắn nhất cũng hơn 100 dặm đường, chỉ sợ thuộc hạ đi không nổi. .. "



Lời của hắn cũng là tình hình thực tế, tôi nhìn vết thương của hắn, nếu như không có vài ngày tĩnh dưỡng, thì không thể khôi phục .



Quyển 1 : Tiềm Long