Tận Thế Song Sủng

Chương 17 : Hệ băng

Ngày đăng: 12:17 30/04/20


Đường Nhược cất hai cái cốc không xong thì lúng túng nhìn anh.



Thật sự lúc này cô không dám ngủ một mình.



Giờ mới có năm giờ, nếu là lúc trước khi tận thế thì còn chưa đến giờ ăn tối, thế mà ở tận thế đã là thời gian ngủ.



Bộ dáng này của cô quả thật khiến người ta buồn cười. Bạch Thất đi tới, lẳng lặng nằm bên kia giường.



Giữa hai người cũng còn có một chút khoảng cách.



Hơn nữa, tuy nói cùng nằm trên một giường nhưng vẫn chia ra đắp hai chăn.



“Ngủ đi, trời lạnh.” Bạch Thất nhìn cô nói.



Đường Nhược gật đầu, nhắm mắt lại.



Có điều cách âm nơi này quá kém, tiếng sấm bên ngoài cũng quá lớn, xen lẫn tiếng gầm của Zombie cứ thế lọt vào tai.



Đường Nhược co người lại vào trong chăn.



Đợi một lát, nhìn cô vẫn đang đóng chặt mắt, lông mi lại không

ngừng run rẩy, Bạch Thất than nhẹ một tiếng, cúi người xuống.



Vỗ vỗ mặt của cô, lấy tay phủ trên một lỗ tai cô. Tiếp theo, Bạch

Thất nhẹ nói với lỗ tai còn lại của cô: “Ngủ đi, không phải nói

khi ngủ cô mới có thể vào không gian à, cho nên ngủ sớm sớm vào không

gian đi. Sau này vật tư của chúng ta đều phải dựa vào cô đấy.”



Loại không khí ngọt ngào phấn hồng này khiến cho Đường Nhược có

chút đỏ mặt, tuy nhiên nghe cái câu phía sau kia, ngay lập tức đã

cảm thấy không có không khí rồi, cô không tự chủ càu nhàu một tiếng:

“Tôi chính là sức lao động miễn phí mà.”



Bạch Thất nhẹ nhàng cười ra, lại nói câu: “Ngủ sớm một chút đi.”



Đường Nhược còn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, song được Bạch

Thất nhẹ ôm lấy, cảm nhận được mùi vị quen thuộc trên người anh, chỉ chốc lát đã từ từ ngủ thiếp đi trong tiếng mưa rơi sấm đánh

cùng với tiếng gầm bên ngoài.



Sau khi đi vào giấc mộng, Đường Nhược không có chút nào ngoài ý muốn tiến vào không gian.



Cô đem tất cả các loại cây giống trong kho hàng đặt giữa đất đai bên ngoài, tưới thêm nước cho cây nhỏ.


Tưới nước, cào tơi đất, sửa sang lại không gian, gánh nước...... Đường Nhược cảm giác mình đã vô cùng mệt nhọc, nhưng không có

dấu hiệu buồn ngủ trong không gian.



Đường Nhược: “......”



Ông trời ngươi lại trêu chọc ta!



Sẽ phải sống ở không gian không ra được ư.



Đường Nhược mang tâm trạng chán nản ôm cây củ cải lớn một lần nữa đếm thực vật ở bên trong ruộng.



Đếm lại đếm, cô phát hiện mình còn không có dấu hiệu muốn ngủ,

không thể làm gì khác hơn là đứng dậy lần nữa dùng ý niệm nấu nước.



Đúng, nấu nước nóng, bởi vì hiện tại cô là sau khi ngủ lấy ý niệm

tiến vào không gian, cho nên cô có thể cảm giác được bản chất sự vật,

thật ra thì cũng không thể tự mình nhận thức. Cho nên cô chuẩn bị đun

nhiều nước nóng hơn, sau này ở bên ngoài có thể dễ dàng tùy thời

mang nước ra tắm rửa.



Sau khi Bạch Thất tỉnh dậy, phát hiện Đường Nhược mỗi lần đều tỉnh sớm hơn anh còn chưa tỉnh.



Nhìn đầu của cô tựa vào vai của mình, Bạch Thất có chút kỳ quái: thứ

nhất, cô gái này hôm nay vì sao còn chưa tỉnh. Thứ hai, làm sao cô gái

này dựa tới đầu vai mình thế.



Đưa tay sờ sờ đầu của cô, sau khi phát hiện cô không có phát sốt, liền yên lòng.



Cẩn thận không quấy rầy cô, sau khi rón rén rời giường, chuyện đầu

tiên Bạch Thất làm chính là mở tay phải ra, ngưng tụ băng tinh.



Một ít băng hình thành từ giữa ngón trỏ, tiếp theo càng lúc càng

lớn, cho đến trên lòng bàn tay tạo thành một băng tinh to chừng 5cm mới dừng lại. Đây là cực hạn của anh trước mắt, băng tinh hiện tại to hơn thời điểm hắn phát hiện mình có dị năng ba năm trước đây

rất nhiều.



Vung tay một cái, Bạch Thất bắn băng tinh trong tay ra, ‘ sưu ’ một tiếng ngay giữa khung cửa sổ xa hơn năm mét, một nửa băng tinh kia

khảm vào khung kim loại.



Tỉ lệ chính xác cùng lực đạo này khiến Bạch Thất rất vừa lòng, mọi thứ đều càng thêm tinh tiến hơn ba năm trước đây.



Tất nhiên đây cũng là kết quả vì anh sử dụng dị năng hệ Băng

này đã ba năm, khi thức tỉnh lần nữa, tự phát đã vô cùng quen thuộc.