Tào Tặc
Chương 359 : Hỉ sự tới nhà
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Hoàng Thừa Ngạn không thể không tới!
Nếu như, trước đây ông cho rằng Tào Bằng không xứng làm con rể của Hoàng gia thì nay Tào Bằng tiếng lành đồn xa, đã không còn là thôn phu ở Trung Dương trước đây.
Quan hệ giữa Hoàng Thừa Ngạn và Hoàng Tổ cũng không phải tốt lắm.
Đối với chuyện Hoàng Nguyệt Anh bỏ trốn theo Tào Bằng, Hoàng Tổ vẫn luôn không tán thành.
Trong phương diện này, ngoại trừ yếu tố xuất thân của Tào Bằng ra còn vì Hoàng Xạ. Nếu Hoàng gia thừa nhận Tào Bằng, chẳng phải là nói năm đó những gì Hoàng Xạ đã làm là sai sao? Phải biết rằng, vì chuyện của Tào Bằng, Hoàng Tổ và Bàng gia của núi Lộc Môn gần như đã tuyệt giao. Tất cả cũng nhờ Lưu Bị ở giữa hòa giải, cộng với các thế gia vọng tộc ở Kinh Tương nói đỡ cho, căng thẳng giữa hai nhà mới dịu đi một chút. Dù vậy, mỗi lần tụ tập, Bàng Đức Công đều không lấy gì làm hòa nhã với Hoàng Tổ, thậm chí còn châm biếm Hoàng Tổ vài câu...
Cũng may, Bàng Quý đã qua đời.
Điều này cũng khiến cho thực lực của Bàng thị núi Lộc Môn giảm mạnh ở Kinh Tương.
Bàng Đức Công lại không muốn nhập sĩ, thế cho nên Bàng thị đã yếu hơn một bậc so với Hoàng Tổ trong chốn quan trường.
Còn Hoàng Tổ cũng không muốn làm ầm ĩ quá với Bàng thị. Dù sao đại Bàng Thượng Thư không còn nhưng vẫn còn tiểu Bàng Thượng Thư, vẫn có đủ bản lĩnh như trước.
Quan hệ giữa Hoàng Thừa Ngạn và Bàng Đức Công rất tốt, hàng năm thường lưu luyến ở núi Lộc Môn hoặc sơn trang Thủy Kính.
Chuyện của Hoàng Nguyệt Anh đã thành trò cười lúc trà dư tửu hậu của nhóm danh sĩ ở Kinh Tương. Thế nhưng từ năm Kiến An thứ tư, cuốn "Bát Bách Tự Văn" của Tào Bằng ra đời, sau khi hắn bái sư Hồ Chiêu, những lời chế giễu cũng càng ngày càng ít đi, càng có nhiều người hữu ý và vô ý kết giao với Hoàng Thừa Ngạn.
Đến khi Tào Bằng về quy tông nhận tổ, sau khi Tào thị ở Trung Dương chính thức trở về Tào gia, người tới thăm hỏi Hoàng Thừa Ngạn mỗi lúc một nhiều.
Từ đại chiến Quan Độ, những ánh mắt của chín quận ở Kinh Tương đều tập trung hết về Hứa Đô.
Cũng chính vào lúc này, Tào Tháo đánh bại Viên Thiệu, cuốn "Tam Tự kinh" của Tào Bằng gần như đã bao gồm đủ các sự tích phong lưu của danh sỹ thời xưa, bỗng nhiên nổi lên, đã ngầm nổi tiếng. Chỉ nói "ngấm ngầm" chứ không thể gọi là "đã thành" là vì Tào Bằng vẫn chưa có tác phẩm kinh điển ra đời. Bát Bách Tự Văn và Tam Tự kinh, nói ra đều thuộc loại tác phẩm vỡ lòng, đương nhiên không thể so được với những kinh điển kia.
Nhưng dù vậy, những người đến thăm hỏi Hoàng Thừa Ngạn vẫn ngày càng đông.
Bàng Đức Công đã từng khen ngợi:
- Hoàng Biếm thật có con mắt tinh tường, sớm đã có kế hoạch. Hôm nay cuốn "Tam Tự kinh" của tiểu Tào được thiên hạ đánh giá cao, từ nay về sau nếu tiếp tục có tác phẩm kinh điển ra đời thì sớm muộn thật đáng mừng cho mọi người.
Trong lòng, Bàng Đức Công càng thêm giận dữ với Hoàng Tổ.
Mặc dù nói hắn không màng danh lợi, không muốn nhập sĩ, nhưng vẫn là người phàm.
Là người phàm thì sẽ có buồn vui.
Lúc trước, hắn đã nhận Tào Bằng làm đệ tử, nếu không có Hoàng Tổ đứng giữa làm khó dễ, có lẽ hiện giờ Tào Bằng đã gia nhập môn hạ núi Lộc Môn của hắn.
Như thế, lúc này núi Lộc Môn nói không chừng sẽ nổi danh thiên hạ.
Thế mà Hoàng Xạ lại...
Mỗi khi nghĩ tới việc này, Bàng Đức Công không khỏi bùi ngùi. Bỗng dưng làm lợi cho Hồ Khổng Minh, trong lòng hắn sao có thể thoải mái được?
Lúc này Hoàng Thừa Ngạn mới để ý đến, con gái theo Tào Bằng đi, đến nay đã gần ba năm.
Ông cũng biết, hôn sự giữa Hoàng Nguyệt Anh và Tào Bằng đã định, không một thế lực bên ngoài nào có thể cản trở. Thêm vào đó, trước đây Trần Kỷ đã phái người đến cầu thân, cũng khiến cho Hoàng Thừa Ngạn dao động trong lòng. Đừng thấy Lưu Biểu và Tào Tháo đối đầu với nhau, nhưng việc lén lút kết giao thì vẫn không hề bị cắt đứt.
Thời Tam quốc, hai bên đối địch nhau nhưng lại kết thành thông gia cũng không phải là chuyện lạ.
Hoàng thị thân là thế tộc Giang Hạ, có đạo sinh tồn riêng của họ. Hoàng Tổ dù phụ thuộc vào Lưu Biểu nhưng không có nghĩa là Hoàng Thừa Ngạn tán đồng với Lưu Biểu.
Tào Cấp cười nói:
- Việc này A Phúc con quyết định là được rồi.
Ông quay đầu nói với Hoàng Thừa Ngạn:
- Hoàng Công, ngài dự định như thế nào?
Hoàng Thừa Ngạn ngẫm nghĩ một chút:
- Ta đến Hứa Đô lần này là vì hôn sự của Nguyệt Anh. Đợi hôn sự xong xuôi, ta sẽ chuẩn bị trở về Giang Hạ.
- Bá phụ, quay về Giang Hạ làm gì?
Tào Bằng vội lên tiếng ngăn cản.
Hoàng Thừa Ngạn quay về, chẳng phải Bàng Thống cũng có thể sẽ đi sao.
Hơn nữa, Tào Bằng cũng hy vọng Hoàng Thừa Ngạn có thể ở lại. Về tư, Hoàng Thừa Ngạn ở lại sẽ làm Hoàng Nguyệt Anh vui vẻ; Về công, Hoàng Thừa Ngạn cũng là bậc thầy của kỳ tâm diệu kế, những kiến thức rộng rãi ông đã học được vượt xa so với Hoàng Nguyệt Anh. Tào Bằng hy vọng có thể học thêm được một chút từ Hoàng Thừa Ngạn.
Tào Cấp gật đầu nói:
- Ta nghe nói, Giang Hạ hiện giờ không yên ổn lắm. Biên giới Giang Đông thường xuyên bị xâm phạm, thân gia trở về chưa chắc đã an toàn hơn Hứa Đô. Những cái khác không dám nói, nhưng Hứa Đô ít nhất rất an toàn. Viên Thiệu thất bại bỏ chạy, hai mươi năm nay không hề xảy ra chiến loạn. Bốn phía quanh Hứa Đô đi lại rất thuận tiện, sao thân gia không đặt mua sản nghiệp ở đây, Nguyệt Anh nhất định sẽ rất vui.
- Điều này...
Hoàng Thừa Ngạn cũng chợt băn khoăn suy nghĩ.
- Bằng không, người có thể tới Dĩnh Âm.
- Hả?
- Hiện giờ, Thái thú Tào Hồng của Dĩnh Xuyên là tộc thúc của vãn bối. Nghe người nói, Dĩnh Xuyên cũng có rất nhiều nơi rao bán, nếu bá phụ cảm thấy không quen với Hứa Đô, sao không tới Dĩnh Xuyên sinh sống. Lúc rảnh rỗi có thể đến thư viện Dĩnh Xuyên đi dạo, ở đó là nơi tập trung rất nhiều danh sỹ hiện giờ.
Tào Bằng đưa ra lời đề nghị.
Hoàng Thừa Ngạn trầm ngâm thật lâu:
- Ta ở Dĩnh Xuyên cũng không có người quen.
Tào Bằng cười nói:
- Chi bằng thế này, vãn bối vừa hay cũng rảnh, muốn đi với bá phụ tới Dĩnh Xuyên một chuyến, nếu bá phụ ưng ý chỗ nào thì mua luôn là được.
- Như thế làm phiền Hữu Học rồi.
Tào Bằng đưa tay giữ chặt cánh tay Bàng Thống:
- Sĩ Nguyên, chúng ta tới hậu hoa viên nói chuyện đi. Hôm nay trong vườn có hoa mai mở, chúng ta có thể uống rượu thưởng mai trong sân, cũng là cái thú lớn đời này, không biết Sĩ Nguyên nghĩ thế nào?
Bàng Thống cười:
- Vậy cứ theo hiền đệ.