Tào Tặc

Chương 432 : Hoa tuyết nhẹ bay

Ngày đăng: 00:06 22/04/20


Trận đại hỏa ở bãi Phượng Minh thậm chí không so sánh bằng với Hoàng Hoa Lâm.



Nhưng ảnh hưởng từ trận đại hỏa này, lại không thể đánh đồng với trận Hoàng Hoa Lâm. Đối với người Hồng Trạch mà nói, họa của Khương Hồ, là do Mã Đằng. Mã Đằng tuy rằng hống hách, ngang ngược kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng là thói quen của cuộc sống lấy nông canh làm chủ. Mà du mục Khương Hồ, đốt giết cướp bóc căn bản không có chút đạo lí gì, cũng không có bất cứ quy luật nào có thể tìm ra.



Cho dù lúc đám người Hưu Chư đóng quân ở mục nguyên Tây Bắc, uy hiếp của Khương Hồ tạo ra cũng thật to lớn.



Mà nay, ba mươi nghìn quân Khương Hồ, bị Đặng Phạm một trận đánh tan, Đường Đề chật vật trốn chạy, càng làm cho quân Mã gia khốn đốn…



Từ Đậu Lan và các đại nhân bộ lạc đến nô lệ dân chăn nuôi, đều cảm thấy có một áp lực rất lớn.



Quân Hán sắp tới rồi!



Triều đình, lại trở lại!



Căn bản những bộ lạc nhỏ chống cự tổng bộ lạc ở Hồng Trạch bắt đầu rục rịch.



Sau khi tám nghìn hộ di dân đến đại doanh Hồng Thủy, nhóm các đại nhân của các tiểu bộ lạc này tư tưởng càng lung lay. Trận đại hỏa bãi Phượng Minh đã châm lên hi vọng của họ. Cùng với việc quy thuận Hồng Trạch, sao lại không đi quy thuận đại quân triều đình chứ?



Hơn nữa, người Hồng Trạch cũng là hậu duệ của người Hán.



Liên tiếp mấy ngày, khách đến đại doanh Hồng Thủy liên tục.



Những đại nhân của các bộ lạc nhỏ liên tiếp đến đây, thậm chí còn đưa bộ tộc dời khỏi nơi cư trú ban đầu, đến những nơi cách không xa đại doanh Hồng Thủy là mấy. Đậu Lan ngươi không phải rất lợi hại sao? Các ngươi không phải muốn thâu tóm chúng ta ư? Hiện tại, chúng ta muốn nương tựa vào triều đình! Có bản lĩnh thì hãy tới thâu tóm chúng ta, các ngươi hãy xuất binh tới nơi dừng chân của đại doanh Hồng Thủy đi.



Mấy tháng qua, các tiểu bộ lạc bị mười tám bộ lạc ở Hồng Thủy áp chế sắp không thở nổi, rốt cuộc đã đưa ra lựa chọn.



Tào Bằng không tiếp đãi bọn họ, mà giao cho Bàng Lâm và Giả Tinh Phụ trách.



Nguyên nhân thì sao?



Giả Tinh là người Cô Tang, cũng là một phần tử của Lương Châu, có thể nói được tiếng Tây Lương lưu loát.



Mà Bàng Lâm? Ngươi hỏi Bàng Lâm là ai?



Ngươi có biết thắng lợi ở bãi Phượng Minh là do tay ai bày cách?



Đó là mưu chủ dưới trướng của Tào tướng quân, Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên, tên hiệu Phượng Sồ tiên sinh. Bàng Lâm, chính là huynh đệ của Phượng Sồ!
Chí khí rất cao!



Nhưng đáng tiếc, lúc ấy Tào Bằng không ở Hứa Đô, thế cho nên Mạnh Kiến sau khi tới Hứa Đô, cảm thấy có chút uất ức.



Mà nay vừa gặp mặt Tào Bằng, Tào Bằng liền giao bãi Phượng Minh cho y.



Tuy nói Phượng Minh Bảo tương lai nhiều nhất cũng chỉ có quy mô dưới một huyện, nhưng trước mắt mà nói không ngờ rằng Tào Bằng lại tín nhiệm Mạnh Kiến đến vậy. Trong nội tâm Mạnh Kiến đã hạ quyết tâm tự nói với bản thân: công tử coi trọng ngươi như thế, ngươi chớ phụ lòng công tử.



Tào Bằng mỉm cười!



Bốn bằng hữu ở Thủy Kính sơn trang, nói thật ra để lại ấn tượng thật sự cho Tào Bằng cũng chỉ có Từ Thứ.



Mạnh Công Uy, Thôi Châu Bình còn có Thạch Thao Thạch Quảng Nguyên trong lịch sự trình độ cao tới mức nào? Tào Bằng không rõ lắm nhưng người nhóm theo loài, vật tụ theo bầy có thể cùng lăn lộn với Từ Thứ, Bàng Thống, Gia Cát Lượng, đâu phải bỗng dưng vô duyên cớ. Cho nên dù không để lại nhiều danh tiếng lớn, nhưng có thể quyết định không phải bọn họ là nhân tài quân sự mà chính là giỏi chính vụ. Sau khi sống lại ở thời Tam Quốc, Tào Bằng gặp rất nhiều người. Bọn họ không tài đánh giặc nhưng có nhiều cống hiến to lớn. Cho nên, Tào Bằng quyết định cho Mạnh Kiến đảm nhiệm thành Phượng Minh, cũng không phải không có lí do.



Không kinh nghiệm thì sao?



Dù sao Phượng Minh Bảo hiện tại vừa nghèo vừa đói.



Vả lại để Mạnh Kiến dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vừa kiến thiết, vừa tích lũy kinh nghiệm



Tuy nhiên nếu muốn khuếch chương tới Hồng Trạch, có lẽ không dễ dàng như vậy.



Tào Bằng trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:



- Hồng Trạch dù sao tồn tại đã trăm năm, cho dù hiện tại đối mặt với sự sụp đổ cũng cần phải có cái cớ mới có thể xuất chinh. Nếu không, nếu có khuếch trương sang Hồng Trạch thì cũng là vô cớ xuất binh.



Ánh mắt nhìn về hướng Từ Thứ.



Đã thấy Từ Thứ nhíu mày, trầm tư không nói.



Ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ lều trại, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Tào Bằng ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của y, đã thấy bên ngoài không biết từ khi nào đã xuất hiện những bông tuyết nhẹ bay.



- Tuyết rơi rồi!