Tào Tặc
Chương 726 : Khảo nghiệm cuối cùng
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Thấm thoát đã đến mùa xuân năm Kiến An mười bảy.
Khung cảnh Thành Đô dịp cuối xuân vô cùng đẹp đẽ. Những cây đào trên núi chìm trong sương núi khiến cho trong không khí tràn ngập mùi hương đào. Những cây đào Hồng Hạnh điêu linh đứng dọc trên đường mòn lên núi càng tăng thêm vẻ xa xăm.
Chiến sự Ích Châu đã chấm dứt.
Tuy rằng còn vài nơi vẫn còn chống đối, ví dụ như khu vự Thục quận Chúc quốc. Nhưng phần lớn những vùng đó là vùng miền núi, xung đột với Tào quân không tạo ra phiền toái lớn. Sauk hi Tào Chương chiếm lĩnh Thành Đô thì bắt đầu sử dụng rất nhiều thế tộc địa phương ở Thành Đô. Ví như Trịnh Độ, hoặc như Hoàng Quyền hoặc Lưu Ba… Đây đều là người tài Ba Thục, tài cán phi phàm. Còn như Phí Quan và Ngô Ý Chi Lưu thì bị áp giải giao cho Tào Tháo xử trí.
Khi xử lý Ngô Ý thì Tào Chương có chút hơi đau đầu.
Nguyên nhân là Ngô Ý và Tào thị có quan hệ cực kỳ thân mật. Bà nội của Tào Tháo, chính là Ngô lão phu nhân của Tào Đằng là người của Trần Lưu Ngô thị tộc. Mà Ngô Ý cũng xuất phát từ Trần Lưu Ngô thị. Nói về vai vế thì Ngô Ý và Tào Tháo ngang hàng. Nói cách khác thì Ngô Ý là bề trên của Tào Chương.
Nhưng còn một điều nữa là Ngô Ý cũng là người trung thành với Lưu Bị.
Sau khi biết tin Lưu Bị chết thì y cất tiếng khóc lớn.
Điều này khiến cho Tào Chương không biết làm thế nào cho phải. Vì thế Tào Chương phái người đưa Ngô Ý đưa đi Nghiệp Đô.
- Chương thế tử này là người khoan dung, không tránh được lòng dạ mềm yếu.
Sau khi Tào Bằng đánh hạ Thành Đô, ngoại trừ ngày hôm sau xuất hiện một chút ở ngoài, sau đó dẫn nòng cốt Bạch Đà binh, Phi Đà Binh cùng với Vô Đương Phi quân, tổng cộng tám ngàn người đóng quân ở Bì Huyện, không đặt chân vào Thành Đô.
Cuộc chiến Ích Châu là để lập nên uy danh cho Tào Chương.
Thành Đô như thế nào, Tào Chương thi triển tài hoa ra sao, thể hiện oai phong thế nào, không phải là việc cho Tào Bằng tham dự vào.
Hộ tống hắn đóng quân ở Bì Huyện còn có hai người Hoàng Trung, Triệu Vân. Sau khi Nghiêm Nhan phá được Quảng Đô thì đã từ chức trong quân. Từ lời của y nói thì Tào Bằng hiểu rằng y không muốn tiếp tục ở lại Ích Châu. Vì thế Tào Bằng liền mời Nghiêm Nhan đóng quân ở Bì Huyện. Nghiêm Nhan liền vui vẻ đồng ý. Dù sao thì dưới trướng của Tào Bằng nhưng hai người giống như bạn đồng niên. Tuy rằng hai người trải qua những bất đồng nhưng rốt cuộc vẫn có rất nhiều điều để tâm sự đàm đạo.
Bì Huyện vào cuối xuân có cảnh sắc rất đẹp.
Tào Bằng ngồi trong phủ nha, sai người tìm ở Thành Đô đến vài người thợ thủ công để làm một cái bếp lò.
Bên trong bếp có đặt một hộp than đỏ.
Sau đó hắn cho người mang đến Mông Đính Hoàng Nha mới hái xuống lúc trời sáng, đã được sấy khô và nghiền nhỏ. Lúc này còn chưa có công nghệ sấy lá trà. Tào Bằng cũng không hiểu rõ kỹ thuật này, chỉ chiếu theo kiến thức pha trà, sấy trà học được ở kiếp trước khi ở Hàng Châu mà tiến hành giống như vậy.
Mông Đính Hoàng Nha là cực phẩm của Thục trà.
Tuy nhiên vào thời hậu thế đã hạn chế sản xuất, phần lớn là dùng công nghệ đại trà nên hương vị kém đi rất nhiều.
Đem trà nghiền nhỏ kia bỏ vào trong bình, dùng muôi gỗ nhẹ nhàng khuấy, trong không khí liền tràn ngập một mùi trà thoang thoảng.
Múc một muôi nước trà rót vào bát trà màu trắng.
Màu trà vàng kim khiến người ta mê mẩn, làm người khác không khỏi động tâm.
- Gió mát như vậy, cảnh đẹp như vậy, phối ngẫu với nước trà thanh. Ha ha, giờ ta đột nhiên mới hiểu công tử nhờ vào gì mà có thể viết ra một tác phẩm xuất sắc như Lậu Thất Minh. Công tử phong nhã, thực khiến cho Pháp Chính hoàn toàn bái phục.
Pháp Chính nói xong thì nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
Tào Bằng không nhịn được, cười mắng:
- Hiếu Trực thật khéo miệng.
- Chỉ là lời cửa miệng thôi.
Ở chỗ Tào Bằng còn có một thanh niên ngồi ngay ngắn.
Nói là thanh niên nhưng có vẻ hơi lớn tuổi, khoảng chừng ba mươi mốt ba mươi hai, xấp xỉ bằng Tào Bằng. So với Tào Bằng thì hai người đều cao ngang nhau, khoảng chừng tám thước. Dung mạo người này tuấn mỹ, khí chất cũng không hề tầm thường.
- Khổng Minh không hài lòng à?
Người thanh niên này chính là Gia Cát Lượng.
Trận chiến Đức Dương, Gia Cát Lượng lâm vào đường cùng, cuối cùng phải đầu hàng Tào Bằng.
Tuy nhiên, hắn lại không muốn quy hàng Tào Tháo. Nguyên là năm đó khi tào Tháo công phạt Từ Châu từng mấy lần tàn sát hàng loạt dân trong thành. Gia Cát Lượng nguyên quán Lang Gia. Trong trận chiến kia đã bị ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí có vài người thân hết. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Gia Cát Lượng có chút ác cảm đối với Tào Tháo.
Ngay cả cái cớ này mà cũng có thể tìm ra, Hứa Nghi cũng thực là đại tài.
Tào Chương lại dừng ánh mắt trên người Điển Mãn.
- Viên Đức!
- Được rồi, vậy ta đi!
Điển Mãn nói xong, hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Nghi, liếc một cái rồi xoay người rời đi.
Nhưng đến lúc này lại càng kiên định những gì mà hai người Hoàng Quyền, Lưu Ba đã phỏng đoán. Trong lòng hai người không khỏi cảm thấy sợ hãi đứng ngồi không yên.
Tào Chương ở lại trong sảnh, bực bội đi qua đi lại.
Đến lúc chạng vạng thì Tào Bằng và Điển Mãn đã vội vàng tới.
- Thái tử, ý chỉ của bệ hạ ở đâu?
- Việt Thường thị!
Tào Chương vô cùng khó xử, quay đầu nhìn qua Việt Bàn.
Việt Bàn đứng dậy, lấy thánh chỉ ra:
- Tào Bằng tiếp chỉ.
Tào Bằng vội vàng cúi người tiếp chỉ.
- Chinh Tây đại tướng quân, Tân Võ hầu Tào Bằng đem chức đại tướng quân trả về Trường An, tức khắc khởi hành.
Lưu Ba và Hoàng Quyền nhanh chóng cảm thấy được ba người Trương Cáp, Điển Mãn và Hứa Nghi không hẹn mà cùng căn thẳng.
Hai người cảm thấy vô cùng khiếp vía, mồ hôi chạy xuống sống lưng, ướt cả quần áo.
Đây rõ ràng là muốn giải trừ binh quyền của Tào Bằng.
Tào Bằng có chút hơi sửng sốt, nhưng biểu hiện lại cực kỳ thoải mái.
- Thần Tào Bằng, tiếp chỉ!
Khi nói, hắn đứng dậy tiến đến Việt Bàn, giơ tay đón nhận thánh chỉ.
- Thái tử, bệ hạ có chỉ cho thần tức khắc trở về Trường An. Thần phải xin cáo từ.
- Khoan đã!
Tào Chương đột nhiên mở miệng:
- Tứ ca, ta cùng đi với ngươi.
- Hả?
- Phụ hoàng có chỉ cũng muốn ta trở về Trường An.
Sự vụ Ích Châu sẽ do thái thú Hán Trung Thạch Thao tạm thời đảm nhiệm. Ngoài ra, bệ hạ còn thiết lập đại hành phủ ở quận Việt Tây, phong Nam Bộ đô úy Hách Chiêu thành đô đốc phủ đại hành ở quận Việt Tây, tức khắc đi nhậm chức.
Sau khi Tào Bằng nghe xong thì càng nghi hoặc.
Ngược lại, ba người Trương Cáp, Điển Mãn, Hứa Nghi như trút được gánh nặng, thở dài một tiếng, tay nắm chặt chuôi kiếm cũng từ từ buông lỏng.
Ba người Trương Cáp, Điển Mãn, Hứa Nghi hồi tưởng: “Trẫm bắt Hữu Học đem chức đại tướng quân tức khắc trở về Trường An. Nếu như sau khi Hữu Học tiếp chỉ mà có nửa phần bất mãn hoặc có biểu hiện do dự thì giết chết ngay tại chỗ, không được trái lệnh.
Khâm thử!”
A Phúc quả thực là có may mắn!