Tào Tặc

Chương 727 : Tự hủy Trường Thành

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Phủ nha của Bì Huyện.



Đêm đã khuya, trong phủ còn trưng đèn đuốc sáng trưng.



Gia Cát Lượng và Pháp Chính trắng đêm không ngủ. Đám người Hoàng Trung, Nghiêm Nhan, Triệu Vân dàn sẵn đôi hình đứng bồi hồi ở trong đại sảnh.



- Khởi bẩm hai vị quân sư, bọn họ đã lui.



Quách Dịch đi vào trong sảnh, nói với mọi người, như trút được gánh nặng.



Lời này cũng khiến cho mọi người trong phòng đều thở phào một hơi.



« Bọn họ » là Tào quân. Tuy nhiên đây không phải là quân thủ hạ của Tào Bằng, mà là quân của đám tướng đầu hàng của Tây Xuyên như là đám người Trương Nhâm, Lãnh Bao. Đồng thời, đội binh mã thuộc quyền của Trương Cáp, thần không biết quỷ không hay, xuất hiện ở giữa Bì Huyện và Miên Trúc, ngăn cản đường của đại tướng Hách Chiêu đang đóng ở Miên Trúc. Nếu Hách Chiêu xuất binh thì tất nhiên sẽ gặp sự ngăn cản của Trương Cáp trước tiên. Hành động liên tiếp này khiến cho mọi người đều hết sức căng thẳng.



Gia Cát Lượng nói:



- Việc này nhất định là vì công tử.



- Vậy làm sao bây giờ?



Sa Ma Kha ngay lập tức nổi giận:



- Ta đi điểm binh mã, tiến sát Thành Đô, giải cứu công tử ra.



- Sa Sa, đừng vội lỗ mãng.



Pháp Chính vội vàng ngăn cản.



- Nếu như ngươi hành động lúc này thì sẽ đặt công tử vào tội. Công tử chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì.



- Nhưng…



- Ngươi chớ lo lắng. Công tử đã sớm đoán ra sẽ có ngày này rồi, cho nên đã sớm có chuẩn bị. Lần này công tử ở Thành Đô sẽ không có nguy hiểm gì, cũng không có trở ngại gì. Tuy nhiên, chỉ sợ là công tử sẽ khó mà tiếp tục ở lại Ích Châu.



Hai người Pháp Chính cùng Gia Cát Lượng cũng ngăn cản khuyên nhủ Hoàng Trung và Nghiêm Nhan. Cuối cùng cũng khiến mọi người an tâm.



Thấy Tào quân rút lui, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.



Gia Cát Lượng giống như lẩm bẩm:



- Công tử đã biến nguy thành an. Tuy nhiên, trong vòng mười ngày chúng ta cũng nên khởi hành rời đi. Tất cả mọi người hãy đi chuẩn bị. Không bao lâu nữa chúng ta cũng nên rời khỏi đây.



Đúng vậy, Tào Bằng đã đi rồi!



Gia Cát Lượng và những người này cũng không cần phải tiếp tục ở lại Ích Châu nữa.



Tuy nhiên, kế tiếp sẽ phát sinh sự tình gì thì không ai biết được. Trong lòng mọi người đều nặng trịch, cảm giác có một áp lực lớn.



Đúng là vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván sao?



***



Ánh sáng tươi đẹp của tháng ba.



Mùa xuân đang về, là lúc cho hoa nở rực rỡ.



Gió lạnh thổi mơn man trên người vô cùng thoải mái, làm cho tinh thần người ta phấn chấn.



Tào Chương có vẻ âm trầm, không có hứng.



Ngược lại, Tào Bằng lại nhìn rất thoải mái, có vẻ vô cùng tiêu diêu tự tại như đang du sơn ngoạn thủy trên đường.



- Thái tử vẫn còn đang tức giận sao?



Thấy Tào Chương không có hứng, Tào Bằng mỉm cười:



- Cảnh xuân thật đẹp, cớ gì mà rầu rĩ không vui? Lần này chúng ta rời khỏi Ba Thục giàu tài nguyên thiên nhiên, không biết lần sau khi nào mới có thể lại đến đây. Khi đến Tây Xuyên thì không thể thưởng thức cảnh đẹp. Lúc này chính là lúc tốt để thưởng thức cảnh đẹp đây. Ngươi xem, núi rừng xuân sắc thật khiến lòng người rung động.




Đây là lần đầu tiên nàng nghe Chu Du nói chuyện này, không khỏi cảm thấy kinh hãi.



- Phu nhân bị dọa sợ rồi à?



- Không, chỉ là có chút, có chút, có chút…



Tiểu Kiều thật sự không biết nên biểu đạt tâm tình trong lúc này như thế nào.



Chu Du vẫn giữ vẻ mặt chua xót, hạ giọng nói:



- Việc này không thể trách nàng. Sự thật cũng chứng minh, lúc ấy ta đã lựa chọn đúng. Chủ công thích hợp hơn rất nhiều so với Thiệu ở vị trí này. Tuy nhiên ta cũng biết hắn có chút kiêng kị đối với tiểu Thiệu. Cho nên ta chỉ giữ sự lạnh lùng tương đối, không dám tỏ nửa phần thân thiết đối với tiểu Thiệu.



Nhưng không ngờ tới, tiểu Thiệu hắn lại có thể…



- Công Cẩn, việc này không trách được chàng.



Tiều Kiều thấy Chu Du ưu tư, vội vàng khuyên bảo.



Chu Du mỉm cười.



- Trước đây ta còn cao hứng, cười Tào Bằng kia có công huân lớn lao, kết quả vẫn không thể tránh được vận mệnh bị vắt chanh bỏ vỏ như vậy. Nhưng ta không nghĩ rằng chỉ nháy mắt thì cũng tới lượt ta. Đây có lẽ là báo ứng việc ta phụ lòng của Bá Phù lúc trước.



Tiểu Kiều phu nhân không biết nên khuyên giải an ủi thế nào.



Đúng lúc này thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.



Tiếp ngay sau đó thì nghe tiếng người đập cửa. Tiểu Kiều phu nhân lập tức giận dữ:



- Người nào đến đây quấy rầy?



- Phu nhân, là ta!



Người ngoài cửa vội vàng nói:



- Đai đô đốc đang nghỉ ngơi à?



Chu Du ngẩn ra, vội chống dậy ngồi.



- Là Chu Nam?



- Đúng vậy!



- Vào đi.



Chu Nam là gia tướng của Chu Du, cũng là lão thần đi theo Chu Du nhiều năm.



Cửa mở, Chu Nam đi vào phòng, quỳ một gối xuống nói:



- Đại đô đốc, có tin tức truyền đến từ Kiến Khang. Chủ công đã bãi nhiệm chức thái thú Hội Kê của Hạ Tề Hạ Công Miêu, cũng bị tróc nã chờ xử trí.



Hai vị lão tướng quân Trình Phổ, Hoàng Cái dốc hết sức ngăn cản nhưng không được chủ công đồng ý.



Hai vị lão tướng quân giận dữ treo ấn ở Phú Xuân.



Chu Du nghe được thì ngẩn ra rồi lập tức biến sắc.



- Ngươi nói cái gì?



- Chủ công nhốt Hạ Công Miêu vào đại lao. Hai vị tướng quân Trình Phổ, Hoàng cái treo ấn bỏ đi.



Chu Du không khỏi quát to một tiếng:



- Chủ công sai lầm rồi!



Rồi cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên tới ngực, Chu Du đột nhiên phun ra một ngụm máu, ngã quỵ xuống giường.