Tào Tặc

Chương 728 : Hỗn loạn ban đầu

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Chu Du bị bệnh!



Khi Lỗ Túc chạy tới huyện Thư gặp Chu Du thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ! Mới không bao lâu mà thân hình Chu Du đã trở nên gầy gò, tựa như thay đổi thành người khác. Mỹ Chu lang ngày trước nay đã không còn nữa, Chu Du nằm ở trên giường, tử khí tràn ngập, nhìn không còn chút tinh thần năm xưa nữa.



- Tử Kính, ngươi đến rồi!



Chu Du đầu óc không còn tỉnh táo nhưng vẫn nhận ra Lỗ Túc.



Hắn chua xót cười, nói:



- Là Chủ công phái ngươi đến lấy mạng ta đúng không?



- Công Cẩn, sao ngươi lại nói vậy?



- Chủ công bắt Công Miêu, lại đuổi hai lão tướng quân Trình – Hoàng đi, mà nay chẳng phải chỉ còn lại mình ta sao?



Lỗ Túc vội vàng đi lên ngồi xuống mép giường.



- Công Cẩn đừng nghĩ nhiều...Chủ công...nghe nói Công Cẩn bị bệnh, cho nên phái ta tới thăm.



Chu Du cười cười, không nói gì thêm.



Lỗ Túc ngồi bên cũng không biết nói gì.



Không lâu trước đó, y với Chu Du không nói không là bằng hữu, lại không ngờ có một ngày giữa hai người đối mặt lại không biết bắt đầu mở miệng như thế nào. Rất lâu, Lỗ Túc thở dài, khuyên giải:



- Công Cẩn đừng nghĩ nhiều, vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày khác Chủ công...chắc chắn sẽ trọng dụng lại Công Cẩn. Tám quận Giang Đông này nếu như không có Công Cẩn không thể lớn mạnh. Về phần Công Miêu, ta sẽ hết sức khuyên bảo.



Giang Đông vốn có sáu quận, nhưng bởi thêm hai quận Quế Dương và Trường Sa nên được gọi là tám quận.



Chu Du như không muốn nói gì, chỉ nhắm hai mắt lại.



- Chị dâu, nếu có gì cần trợ giúp xin cứ nói với ta, Túc sẽ không từ chối.



Lỗ Túc biết Chu Du không muốn nói gì nữa, vì thế đứng lên cáo từ. Lúc sắp đi, y nói với Tiểu Kiều, mà thái độ Tiểu Kiều phu nhân rất lạnh lùng.



- Tử Kính!



- Ồ?



Ngay khi Lỗ Túc đi ra, chợt nghe Chu Du gọi y.



- Nếu như một ngày nào ta gặp chuyện không may, cầu xin Tử Kính tốn nhiều tâm tư thay ta quan tâm vợ con...xin hãy đưa các nàng tới Phú Xuân, để chăm sóc hai vị lão tướng quân Trình - Hoàng. Ngày khác nếu có cơ hội gặp chị dâu và Tiểu Thiệu, hãy xin lỗi họ thay ta. Việc năm đó, Du xuất phát từ công tâm, tuyệt đối không chút có lòng riêng. Sở dĩ vài năm qua ít đi lại cũng không phải bởi vì Chu Du bạc bẽo, mong mẹ con tỷ tỷ thứ lỗi.



Nếu các nàng tha thứ cho thì tốt, còn nếu không chịu tha thứ, thì thôi...



Chu Du nói xong, lại nhắm hai mắt lại.



Ánh mắt Tiểu Kiều phu nhân khóc sưng đỏ, tiễn Lỗ Túc ra khỏi gia môn.



- Chị dâu yên tâm, đợi ta trở về sẽ mời danh y đến khám và chữa bệnh cho Công Cẩn. Về việc Công Miêu, ta sẽ khuyên bảo Chủ công. Mong Công Cẩn nghỉ ngơi tịnh dưỡng tốt, Giang Đông hiện nay không thể thiếu Công Cẩn được.



Tiểu Kiều phu nhân cười gượng, gật đầu đồng ý.



Lỗ Túc ngay trong đêm từ huyện Thư đi Kiến Khang.



Tôn Quyền lúc này đã hoàn toàn rối loạn.



Đặc biệt từ khi hai người Trình Phổ, Hoàng Cái rời đi đã tạo đả kích rất lớn đối với Tôn Quyền. Ba vị lão thần của Tôn Kiên năm đó còn lại giờ chỉ còn Hàn Đương. So sánh với Trình Phổ, Hoàng Cái, bất luận về đức hạnh hay năng lực rõ ràng Hàn Đương không sánh bằng. Hai vị lão tướng treo ấn rời đi khiến lòng người Giang Đông hoảng sợ.




Tào Bằng vô cùng kinh ngạc.



Hắn quay về Trường An hơn nửa năm nhưng đây là lần đầu tiên nhận được chiếu lệnh phái hắn vào cung yết kiến.



- Việt Thường Thị, có chuyện gì vậy?



Tựa như Việt Bàn có chút sốt ruột, thấp giọng nói:



- Tân Võ Hầu đừng hỏi, đúng rồi, năm xưa bệ hạ nhờ Tạp Gia đưa cho Tân Võ hầu một vật, có còn giữ không?



Tào Bằng chợt phản ứng:



- Là mật chiếu kia?



- Đúng vậy!



- Đương nhiên còn giữ rất tốt.



- Mời Tân Võ hầu mang mật chiếu theo ta tiến cung.



Tào Bằng không truy hỏi tiếp, vội vàng chạy vào trong nhà mang theo mật chiếu, dưới ánh mắt lo lắng của người nhà đi cùng Việt Bàn tiến vào cung thành.



Vừa vào cung thành, Tào Bằng lập tức cảm nhận được sự không ổn.



Trong thành Trường An giăng đèn kết hoa, tiếng hoan hô cười nói không ngừng...



Nhưng ở trong cung thành lại phòng bị nghiêm mật, lạnh tanh. Mười bước một đồi năm bước một trạm canh gác, lại thấy cấm quân trong cung tuần tra đi lại, người nào cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng. Toàn bộ trong hoàng cung tràn ngập không khí khẩn trương chết chóc. Đợi khi Tào Bằng theo Việt Ban đi vào Tử Thần Các, thì thấy Tuần Úc, Trình Dục, Quách Gia, Giả Hủ, Tuân Du cùng với Hạ Hầu Đôn Hạ Hầu Uyên đều ở ngoài cung chờ đợi. Tào Hồng đội mũ quán giáp, cầm mâu đứng đó, lộ ra sát khí thản nhiên. Nhìn thấy Tào Bằng, tất cả mọi người đều bộc lộ vẻ kinh ngạc sửng sốt.



Việt Bàn vội vàng đi đến ngoài điện, hạ giọng nói:



- Bệ hạ, Tân võ hầu đến!



Trong đại điện vô cùng yên tĩnh.



Sau một lát, nghe có tiếng người vọng ra:



- Bệ hạ có chỉ, truyền Tân Võ hầu, Tuân Thừa tướng, Trình công... vào yết kiến.



Tào Bằng được xướng tên đầu tiên nhưng hắn biết phân nặng nhẹ, đứng ở cuối cùng.



- Phụng Hiếu ca ca, xảy ra chuyện gì?



Hắn và Quách Gia sóng vai đi, không kìm nổi thì thầm hỏi.



Quách Gia thấy xung quanh không có ai để ý mới khẽ khàng nói:



- Ban đêm bệ hạ đột nhiên hôn mê, vừa mới tinh táo lại.



A Phúc, lát nữa đi vào nói chuyện cẩn thận một chút.



Ta lo lắng, bệ hạ...



Quách Gia không nói thêm gì nữa.



Nhưng mà Tào Bằng, lại mở to hai mắt, lộ vẻ hoảng sợ!



Dù Quách Gia nói chưa hết nhưng ý tứ biểu đạt đã vô cùng rõ ràng...Tào Tháo...chỉ sợ không xong rồi!