Tào Tặc
Chương 78 : Hổ Bôn
Ngày đăng: 00:02 22/04/20
Chỗ ở của Điển Vi nằm ngay bên cạnh phủ Xa Kỵ tướng quân.
Mà Xa Kỵ tướng quân hiển nhiên là Tào Tháo, còn Điển Vi được ở ngay bên cạnh đã chứng tỏ sự yêu thích của y đối với Điển Vi.
Trong phủ đệ cũng không có người.
Gia quyến Điển Vi cũng không ở Hứa Đô.
Lúc đầu, Tào Tháo khởi sự ở Đông quận, sau trận chiến ở Bộc Dương, Điển Vi mới được Tào Tháo trọng dụng. Cho nên vợ con y vẫn ở quê nhà tại Trần Lưu. Vì vậy mà Điển Mãn lớn tuổi, sau khi Tào Tháo dời đô mới theo Điển Vi tới Hứa huyện.
Sau trận chiến Uyển thành, do không biết Điển Vi sống chết như thế nào cho nên Điển Mãn dự định để lại cái phủ đệ này. Nguyên nhân rất đơn giản là khi Điển Vi còn là túc vệ trung quân, phụ trách cảnh vệ bảo đảm an toàn cho Tào Tháo. Nếu Điển Vi chết thì cũng đồng nghĩa phải có người nhận lấy công việc của y.
Vì vậy mà theo đạo lý thì Điển Mãn phải nhường lại cái phủ đệ này là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Huống chi, Tào Tháo đã phong Hứa Chử là Mãnh Hổ Đô Úy, cho vào Túc vệ, ý đồ tiếp nhận vị trí của Điển Vi hoàn toàn rõ ràng.
Sau khi Điển Mãn bàn bạc với người nhà liền tâu với Tào Tháo nói, chuẩn bị về quê hương, đồng ý để lại ngôi phủ đệ đó.
Tào Tháo không đồng ý nhưng lại ban cho Điển Mãn một nơi rộng chừng ba vạn mẫu, coi như chấp thuận cho họ Điển thiết lập ở Hứa Đô.
Thật ra điều đó cũng là để biểu tỏ thái độ của Tào Tháo. Ba vạn mẫu ruộng tốt cũng đồng nghĩa với sự bồi thường, đồng thời chấp thuận cho họ Điển có được cơ nghiệp ở đây. Điều đó cũng có nghĩa đồng ý cho nhà họ Điển nuôi dưỡng tư binh ở Hứa Đô. Điển Vi là ai? Trước khi phát tích thì y cũng chỉ là một thứ dân mà thôi. Theo lý mà nói thì y không có tư cách nuôi dưỡng tư binh chứ đừng nói là ở Hứa Đô mà làm việc đó. Nhưng Tào Tháo cố tình làm điều đó trên thực tế cũng coi như một sự bồi thường. Ý của y hết sức rõ ràng là Điển Vi mất đi, ta sẽ bảo đảm cho họ Điển được một đời phú quý.
Điển Mãn đã chuẩn bị đuổi hết người hầu trong phủ đệ, chuẩn bị sau khi trở về Hứa Đô gặp Hứa Chử.
Nhưng ai ngờ rằng, sau đó, Điển Vi đã trở lại.
Bên trong phủ Xa Kỵ tướng quân, giăng đèn kết hoa, hết sức náo nhiệt.
Tào Tháo để ăn mừng Điển Vi tìm được đường sống trong chỗ chết, vì vậy mà thiết yến trong phủ Xa Kỵ tướng quân, tẩy trần cho Điển Vi.
Đám người Tào Bằng không có tư cách tới phủ Xa Kỵ tướng quân thưởng yến cho nên dưới sự sắp xếp của Điển Vi liền dẫn theo người về phủ đệ nghị ngơi.
- Tòa nhà lớn thật.
Khi đám người Trương thị và Tào Nam xuống xe, nhìn ngôi phủ đệ mà cả hai thốt lên những tiếng thán phục.
Mãi một lúc, mọi người mới trở lại bình tĩnh. Chỉ nhìn quy mô của phủ đệ thì biết Điển Vi ở Hứa Đô không hề tầm thường.
Tào Bằng cười nói:
- Tỷ tỷ yên tâm! Tỷ phu không hề có chuyện gì hết. Hiện giờ, không thể so với khi chúng ta ở Cức Dương không có người để dựa. Thái thú Mãn Sủng đỡ lưng cho tỷ phu, hơn nữa với quan hệ với Điển hiệu úy, tỷ phu chắc chắn sẽ công thành danh toại.
Sống mũi Tào Nam cảm thấy cay cay rồi chảy xuống hai hàng lệ.
- Ta không cần tỷ phu của ngươi công thành danh toại, chỉ mong y có thể bình an trở về là ta cảm thấy mỹ mãn rồi.
Hồng nương tử ở bên cạnh ôm lấy Tào Nam. Bình thường nàng nói rất nhiều nhưng trong trường hợp này cũng không thể nói được điều gì.
- Mẹ! Mọi người nghỉ ngơi đi. Con ra ngoài. Có chuyện gì thì gọi con.
Tào Bằng dứt lời liền đi ra khỏi phòng.
Khi cánh cửa khép lại, căn phòng trở nên im lặng. Nhưng khi Tào Bằng bước ra được vài bước thì nghe thấy trong phòng vang lên tiếng vui mừng.
Cũng đúng, cái phản ứng này hoàn toàn bình thường.
Tào Bằng không nhịn được nở nụ cười, ngồi xuống dưới mái hiên.
Hắn ngồi đó nhìn mọi người ra ra vào vào, Vương Mãi và Đặng Phạm đi lại cùng với Tào Cấp dẫn Hạ Hầu Lan đi vào trong viện, trong đầu hắn lại hiện lên một cái cảnh kia.
Tào Tháo!
Cuối cùng thì hắn cũng gặp được Tào Tháo.
Sau khi đám người Điển Vi quỳ xuống, Tào Bằng có nhìn trộm Tào Tháo.
Nói thật tướng mạo của Tào Tháo có phần như hùm như gấu, dáng người không cao nhưng lại có một sự uy áp khiến cho người ta khó có thể diễn tả. Trong tích tắc đó, Tào Bằng đột nhiên nhớ tới một câu nói: Tiểu tử này rất có lưc lượng.
Đây vốn là sự đánh giá của Thái Tổ đối với Đặng Công, áp dụng đối với Tào Tháo hoàn toàn thích hợp.
Chỉ có điều lúc đó có rất nhiều người, vóc dáng Tào Bằng lại nhỏ cùng với Tào Tháo đang chú ý tới Điển Vi cho nên không phát hiện ra.
Nhưng với khí chất và sự uy nghiêm của Tào Tháo đủ cho Tào Bằng khắc sâu trong trí nhớ.