Tây Du Ký

Chương 15 : Núi Xà Bàn, các thần giúp sức Suối Ưng Sầu, con ngựa gò cương

Ngày đăng: 08:20 19/04/20


Bây giờ nói về Tôn Hành Giả, thiệt tình phò Tam Tạng đi thỉnh kinh, đi lần lần thu mãn đông sang, lẩn bẩn qua đầu tháng chạp.



Khi trời đông ghê gớm, hơi gió bấc lạnh lùng. Phần thì lội suối trèo non, thêm nổi qua truông xuống dốc.



Tam Tạng ngồi trên lưng ngựa, nghe nước chảy ồ ồ, ngó ngoái lại hỏi Tôn Hành Giả rằng:



- Nước suối nào chảy hung vậy?



Tôn Hành Giả thưa rằng:



- Tôi có nhớ chỗ này là hòn núi Xà Bàn. Có suối Ưng Sầu dựa núi, cho nên nước chảy ồ ồ".



Nói chưa dứt lời, ngựa đi gần tới suối.



Tam Tạng gò cương coi nước chảy, thấy giữa suối vung một cái đùng, liền nổi sóng tư bề, dường như biển cả, hiện lên một con rồng nhỏ, bộ tướng dữ dằn, chờn vờn lên bờ mà chụp Tam Tạng.



Tôn Hành Giả quăng gói xuống ẳm thầy mà chạy như giông, con rồng đắc thế rượt theo, nhắm bề không kiệp, trở lại bắt ngựa kim mà nuốt, làm luôn và lạc và yên, ăn đã no nê, mới trầm mình xuống suối.



Tôn Hành Giả chạy xa một đổi, kiếm bàn thạch cho thầy ngồi. Trở lại dắt ngựa lấy đồ, mới thấy đồ còn, ngựa mất, liền gánh đồ trở lại thưa với thầy rằng:



- Con rồng đã biến mất rồi, nó dọa ngựa mình chạy mất. Xin thầy ngồi đó đặng tôi kiếm ngựa đem về.



Nói rồi nhảy lên mây, ở nửa lừng dòm xuống, nheo con mắt giộc, coi không sót chỗ nào. Thấy những là nai gấu hùm beo, kiếm không đặng ngựa liền nhảy xuống thưa với thầy rằng:



- Thầy ôi, con ngựa của mình chắc bị rồng yêu nuốt sống, coi khắp rừng khắp núi không thấy dạng thấy hình.



Tam Tạng nói:



- Miệng con rồng bao lớn, nuốt luôn và ngựa và yên? Thế nó trốn trong kẹt đá chân non, ngươi gắng công kiếm lại.



Tôn Hành Giả nói:



- Thầy chưa rõ, để tôi thưa lại cho rành, cặp con mắt của tôi, coi xa ngàn dặm. Cánh chuồng chuồng là mỏng, tôi cũng thấy rõ ràng. Huống chi con ngựa sầm sầm, chẳng phải quáng manh mà không thấy?



Tam Tạng nghe nói than rằng:



- Nếu nó nuốt con ngựa rồi, ta đi bộ làm sao cho thấu. Tội nghiệp quá! Con ngựa công lao mà bị chết, dặm trường diệu vợi thiệt khôn đi.



Nói rồi thở vắn thở dài, khóc hoài khóc hũy.



Tôn Hành Giả thấy thầy than khóc nổi xung mà nói rằng:



- Thầy hãy nín ngồi đây, để tôi xuống kiếm rồng đòi ngựa.



Tam Tạng níu lại nói rằng:



- Trò đừng có đi, sợ nó lén bòø lên mà ăn thịt thầy nữa, nếu ngựa người đồng bộ vô bụng nó, thì làm sao mà đi đến Tây Phương.



Tôn Hành Giả nổi nóng hét lớn rằng:



- Thầy thiệt bất nhân quá! Ngựa thời cũng muốn cởi, mà không nới tôi ra, nếu vậy thì thầy trò cứ ngồi kỳ, giữ gánh đồ cho tới chết.



Hai thầy trò đương dục dặc xảy nghe tiếng nói thinh không rằng:



- Tôn Hành Giả chớ ngầy, Ðường ngự đệ đừng khóc, Phật Quan Âm sai chúng tôi xuống, mà phò hộ kẻ thỉnh kinh.



Tam Tạng nghe nói lau nước mắt mà lạy khang, Tôn Hành Giả hỏi rằng:



- Các ngươi là thần gì, xưng tên cho ta rõ.



Các thần nói:



- Ta là thần Lục đinh Lục giáp, năm phương Yết Ðế, bốn vị Công Tào, chúng tôi thay phiên đi theo bảo hộ.



Tôn Hành Giả nói:



- Vậy thời sáu thần Lục đinh, và Công Tào Yết Ðế, ở đây bảo hộ thầy ta. Ðặng Lão Tôn đi kiếm con rồng đòi con ngựa.



Các thần nói:



- Có chúng tôi bảo hộ không hề gì đâu.




Ông câu không chịu lãnh chống bè ra giữa suối mù mù.



Tam Tạng chấp tay bái hoài, rằng nhờ ơn đưa đón.



Tôn Hành Giả nói:



- Thầy không biết nên nói ơn nghĩa, nó là thần ở suối nầy, cứ phép phải đưa qua, đâu dám thâu tiền bạc.



Tam Tạng gật đầu nói phải, liền lên ngựa thẳng xông.



Thầy trò đi hồi lâu, mặt trời chen lặn.



Tam Tạng thấy bên đường có một cái miễu lớn, liền xuống ngựa ghé vào, thấy trên cửa có treo một tấm biển ba chữa rằng: "Lý Xả từ".



Xảy thấy ông già mang chổi bồ đề ra rước, chắp tay mà nói rằng:



- Xin Hòa Thượng vào trong ngồi nghỉ.



Tam Tạng bái lạy mà hỏi rằng:



- Miễu nầy sao gọi là Lý Xả.



Ông già nói:



- Ðây là nước Hấp Mật, cái đình nầy của xóm làng đứng lập, để thờ phượng Thổ thần. Chẳng hay thầy ở chùa nào? Mà đi đâu đó?.



Tam Tạng nói:



- Tôi ở Ðông Ðộ, về nước Ðại Ðường, vâng lệnh vua thỉnh kinh, nay lỡ đường xin ngủ đỡ.



Ông già thấy con ngựa không yên, liền hỏi vì cớ nào vậy?



Tôn Hành Giả thuật chuyện lại, ông già ấy nói rằng:



- Xong lắm, xong lắm! Tôi có bộ yên tốt quá, xin cúng cho thầy.



Sáng ngày đem bộ yên ra đưa cho thầy Tam Tạng.



Tam Tạng mừng rỡ tỏ sự tạ ơn.



Tôn Hành Giả đi thắng yên vừa vặn không sai một thí, Tam Tạng giả từ ra cửa, ông già lại cho thêm một cây roi ngựa bằng gân cọp làm ra.



Tam Tạng đi một hồi, ngó lại miễu đình đâu mất, nghe tiếng nói văng vẳng rằng:



- Ta là Sơn thần, Thổ Ðịa, vâng lệnh Quan Âm bồ tát, đem cho yên ngựa và roi, thầy rán sức mà đi, chẳng nên trễ nãi.



Tam Tạng nghe nói xuống ngựa lạy rằng:



- Tôi là mắt thịt xác phàm, xin cam thất lễ.



Tôn Hành Giả đứng coi cười ngất, Tam Tạng quở rằng:



- Nghĩa gì nhà ngươi không lạy, đứng chống nạnh mà cười?



Tôn Hành Giả nói:



- Chúng nó giấu đầu bày đuôi, đáng lẻ bắt đánh chơi vài chục, bởi vị lòng Bồ Tát, nên tha chúng nó một phen, không đánh thời thôi, tội gì mà lạy nữa?



Tam Tạng giận chờ dậy, lên ngựa mà đi, những là voi, gấu, hùm, beo, biết mặt Tề Thiên đều tránh hết.



Mùa Ðông nầy đã mãn, tiết Xuân tới đà sang, cây cỏ nảy chồi xanh, núi rừng bày sắc lục, lá mai đã úa, nhành liễu vừa xanh, thầy trò đi một hồi lâu, xem thấy mặt trời chen lặn, Tam Tạng ngó quanh ngó quất, đặng kiếm xóm nghỉ ngơi, xảy thấy một tòa nhà cao lớn, liền hỏi Hành Giả rằng:



- Ngươi coi có phải là nhà giàu trước mặt đó chăng?



Tôn Hành Giả xem lại thưa rằng:



- Chắc không phải nhà ai, một là chùa chiền, hai là đình miễu; vậy thì thầy trò vào đó mà nghỉ, rồi mai sáng sẽ đi.



Tam Tạng nghe nói lòng mừng giục Long Cu riết tới.