Tây Du Ký
Chương 16 : Chùa Quan Âm, thầy tu tham báu vật Núi Hắc Phong, yêu quái trộm Cà sa
Ngày đăng: 08:20 19/04/20
Nói về hai thầy trò đi đền cửa chùa, Tam Tạng liền xuống ngựa, mấy sãi bước ra chào hỏi. Tam Tạng thuật hết sự tình, các sãi mời Tam Tạng vào trong.
Hành Giả dắt ngựa theo bén gót, các sãi thấy Hành Giả hình dung kỳ dị, mới hỏi thăm Tam Tạng rằng:
- Ông tướng gì dắt ngựa đó vậy?
Tam Tạng nói rằng:
- Thầy nói nhỏ nhỏ vậy, chớ nó nóng nảy lắm, hể ai nói động tới nó thì không dung, nó là học trò tôi mà dạy biểu không đặng.
Các sãi nói:
- Học trò gì mà xấu dữ vậy?
Tam Tạng nói:
- Tuy tướng mạo xấu hung, mà tài năng giỏi lắm.
Tam Tạng bước lên chùa lớn, thấy tấm biển đề bốn chữ rằng: "Quan Âm thiền viện".
Tam Tạng mừng quá đổi mừng, bước vào chùa lạy phật Quan Âm.
Hành Giả dộng chuông, thầy chùa đánh trống, Tam Tạng quì lạy, vái phật Quan Âm, lạy cúng xong rồi thầy chùa thôi đánh trống, còn một mình Hành Giả đứng dộng chuông hoài.
Các sãi hỏi rằng:
- Thầy lạy đã rồi còn dộng chuông làm chi nữa?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Các ông không hiểu, để tôi nói cho mà nghe. Làm Hòa Thượng một ngày thì dộng chuông một bữa.
Khi ấy các sãi nghe tiếng chuông loạn đã, không có chập có hồi, rùng rùng kéo ra mà hỏi rằng:
- Thằng điên nào phá chuông đó?
Tôn Hành Giả nhảy ra hét lớn rằng:
- Ấy là ông ngoại bây đó, dộng chuông lớn giải buồn.
Các sãi nghe nói tiếng vang như sấm nổ, mặt dữ tợ Thiên Lôi, té ngữa té nghiêng, bó càng bò niễng, miệng la bài hãi rằng:
- Xin Lôi Công dung mạng.
Tôn Hành Giả nói:
- Thiên lôi là chắt chít của ta đó, thôi, chờ dậy mà đi, không hề chi mà sợ, thiệt là ông lớn nước Ðại Ðường.
Các sãi thấy Tam Tạng vui vẻ mới mừng, liền đãi trà nước.
Xảy thấy hai đạo nhỏ, hầu một sãi già ra trước, các Hòa Thượng nói rằng:
- Có Tổ sư ra đó.
Tam Tạng đứng dậy bái liền, ông Sãi già cũng bái lại mà nói rằng:
- Tôi mới nghe trẻ nói rằng: "Ông lớn ở nước Ðại Ðường đến đây, nên phải ra nghinh tiếp, chẳng hay từ đó đến đây, ước chừng mấy dặm?"
Tam Tạng nói:
- Từ thành vua ra khỏi Trường An, cũng hơn năm ngàn dặm, qua khỏi núi Lưỡng giới nước Tây Phiên và nước Hấp Mật, phỏng sáu ngàn dặm đường.
Sãi già nói:
- Nói vậy từ đó đến cũng hơn muôn dặm, phận tôi quê lắm, ít dạo cõi đời, lục đục ở trong chùa, già đời không khỏi cửa, khác thể ếch ngồi đáy giếng thấy trời chẳng bao nhiêu.
Tam Tạng hỏi:
- Bạch thầy đặng mấy trăm năm tuổi?
Sãi già nói:
- Nhờ trời cho sống, hai trăm bảy chục tuổi rồi.
Tôn Hành Giả đứng dựa bên Tam Tạng, liền nói hỏi rằng:
- Hai ông đã bị chết thiêu, sao nay vào đòi áo cà sa, có phải hồn ma hay là còn sống?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Trong liêu không có cháy, các ngươi ra trước mà coi.
Các sãi chạy ra xem, thiệt thấy cái buồng còn nguyên hiện, thất kinh chắc lưỡi than rằng:
- Tam Tạng là ông thần, nên đốt không chết, té ra làm hư hại chùa mình, lấy áo cà sa mà trả cho ngài kẻo tội.
Chẳng ngờ sãi già chiếm cà sa không đặng, lại thêm cháy hết chùa chiền, tức mình không biết làm sao, liều mạng đập đầu mà chết.
Các sãi khóc rằng:
- Thầy cả liều mình mà chết, kiếm không ra cái áo cà sa, chúng tôi không biết làm sao? Nhờ Thần nhân soi sét.
Tôn Hành Giả nói:
- Chắc chúng bây ăn cắp, bây giờ phải xét mới xong.
Nói rồi xét mấy rương đồ, kiếm hoài không đặng. Tam Tạng lấy làm tức tối, cứ ngầy Hành Giả luôn luôn.
Ngồi niệm chú định tâm, Tôn Hành Giả nhức đầu ngã lăn xuống đất.
Liền la lớn rằng:
- Xin thầy đừng niệm chú, tôi hết lòng kiếm áo cà sa.
Các sãi thấy vậy, đồng quỳ lạy xin giùm.
Tam Tạng vị tình thôi niệm, Tôn Hành Giả chờ dậy, rút thiết bảng ra đương lúc giận cùng, muốn đánh mấy ông Hòa Thượng.
Tam Tạng hét mà cản rằng:
- Mầy là con khỉ dữ, không sợ nhức đầu, chẳng biết lỗi mình, muốn đánh người ta nữa, hãy hỏi đi hỏi lại, coi ai thấy hay chăng?
Các sãi lạy mà khóc rằng:
- Thiệt chúng tôi không biết, tại ông già chết, bầy đặt hồi hôm. Nổi lửa đốt chùa quyết hại người mà lấy của, trong lúc lửa cháy, chúng tôi lật đật dọn đồ, không biết vì cớ nào áo cà sa mất biệt.
Tôn Hành Giả giận lắm, liền đi thẳng vào liêu cởi áo ông thầy già, kiếm cũng không có; giận đào đất ba thước, kiếm cũng không ra.
Tôn Hành Giả ngẫm nghĩ, rồi hỏi các sãi rằng:
- Gần đây có yêu quỷ hay không?
Các sãi nói:
- Phía bên Nam có núi Hắc Phong, chúa động thường chơi với thầy cả.
Tôn Hành Giả hỏi:
- Ðây đến núi Hắc Phong chừng mấy dặm?
Các sãi nói:
- Chừng hai mươi dặm mà thôi.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Xin thầy đừng lo, tôi chắc con yêu nầy ăn cắp, để tôi qua bển làm sao cũng có áo cà sa.
Rồi nói với các sãi rằng:
- Các ngươi phải hầu hạ thầy ta, giữ gìn con ngựa; nếu điều chi sai chạy, thì ta đánh như vầy.
Nói rồi đưa thiết bảng đập vào vách tường, gạch nát luôn tám miếng.
Ai nấy thất kinh hồn vía, đồng quỳ lạy thưa rằng:
- Chúng tôi thiệt vâng lời, xin ông đừng ngại dạ.
Tôn Hành Giả đằng vân lên núi, mà kiếm áo cà sa.