Tây Du Ký

Chương 98 : Ðộc Mộc kiều, Tiếp Dẫn đưa đò Lăng Văn Ðộ, Ðường Tăng bỏ xác

Ngày đăng: 08:22 19/04/20


Nói về bốn thầy trò giã từ Khấu Viên Ngoại, liền đi thẳng một đường, thiệt phong cảnh rất vui, hoa càng tươi tốt, nhiều nhà lương thiện, hiếm chốn trai tăng.



Mấy thầy trò đi sáu bảy ngày, ngó thấy lầu cao chơn chở, không biết mấy từng.



Tam Tạng chỉ mà nói rằng:



- Ngộ Không, thiệt lâu đài cao quá trăm thước!



Tôn Hành Giả nói:



- Thầy gặp cảnh giả thì lạy hoài, nay đến cảnh thiệt thì không xuống ngựa!



Tam Tạng hoảng kinh nhảy xuống đi tới trước cửa lầu, thấy một vị đạo đồng, đứng dựa cửa núi kêu mà nói rằng:



- Phải là thầy ở Ðông Ðộ đi thỉnh kinh đó chăng?



Tam Tạng ngó thấy đạo đồng mình mặc áo gấm, tay cầm phất chủ, xinh tốt khác thường.



Tôn Hành Giả ngắt nhỏ thầy mà nói rằng:



- Ông nầy là Kim Ðăng đại tiên ở lại chơn núi Linh San, quân Ngọc Chơn, đón rước thầy.



Tam Tạng ban đầu thấy còn nhỏ ngờ là đạo đồng, nay nghe Hành Giả nói, mới nghĩ ra là trường sanh bất lão không phải là đạo đồng, liền bước lại làm lễ.



Kim Ðặng Ðại Tiên cười rằng:



- Cha chả là trể! Năm nay thánh tăng mới tới đây! Tôi bị Quan Âm Bồ Tát nói gạt vì cách mười bốn năm trước, Quan Âm ghé đây dặn tôi rằng:



- Chừng ba năm thánh tăng sẽ đến đây, bảo tôi tiếp đãi tử tế. Báo tôi từ năm thứ ba đến năm nay, ngày nào cũng ngó mông hoài, không thấy chi hết, đến năm nay mới gặp thánh tăng!



T am Tạng chắp tay bạch rằng:



- Cám ơn đại tiên có tăng!



Tam Tạng chắp tay bạch rằng:



- Cám ơn đại tiên có tình trông đợi.



Kim Ðăng đại tiên mời bốn thầy trò vào đãi trà.



Rồi truyền đệ tử hâm nước cho bốn thầy trò lắm gội.



Lúc ấy thầy trò tắm gội xong rồi, thì trời đã tối.



Ngủ tới sáng liền dậy, chống gậy tích trượng lên lầu từ giã đại tiên.



Kim Ðăng Ðại Tiên cười rằng:



- Hôm qua ăn mặc lam lụ, bữa nay coi như Phật tử! Tôi kính mừng cho!



Tam Tạng từ biệt. Kim Ðăng nói:



- Ðể tôi đưa đi.



Tôn Hành Giả nói:



- Thôi thôi đừng đưa đón mất công, đường đi Lôi Âm Lão Tôn thuộc nhàm.



Kim Ðăng Ðại Tiên nói:



- Ðại Thánh biết đường mây, song Thánh Tăng đằng vân chẳng đặng, tôi không đưa đi chắc lạc đường.



Tôn Hành Giả nói:



- Phải phải, Lão Tôn đi thuộc đường không biết mấy thứ, thiệt là cân dẫu vân, chớ chưa từng đi bộ, Ðại Tiên biết rõ xin đưa giùm, chớ thầy tôi nóng việc thỉnh kinh, chẳng nên trể nải.



Kim Ðặng Ðại Tiên dắt ra cửa sau, chỉ hào quang ra trên nửa lừng mà nói rằng:



- Ði ngỏ trước không đặng, cứ ngỏ nầy đi ngay chổ hào quang là núi Linh tựu, chùa Ðại Lôi Âm tại đó.



Tam Tạng nghe nói, liền lạy ngay theo núi Linh san.



Tôn Hành Giả cười rằng:



- Thầy tánh nóng nảy quá, chưa đi tới chỗ đã lạy lần! Lời tục nói: Tuy thấy núi ở gần, chạy cũng mòn vó ngựa. Tuy thấy đó chứ còn xa lắm, nếu mà lạy mà đi cho tới đỉnh núi, thì cũng sói đầu!



Kim Ðăng Ðại Tiên nói:



- Thánh Tăng với Ðại Thánh, Thiên Bồng, Quyện Liêm đồng thấy cảnh Phật rồi, không còn gặp yêu tinh nữa.Tôi xin kiếu trở về.



Tam Tạng từ tạ, bốn thầy trò đi đặng sáu dặm đường, xảy thấy trước mặt có một cái sông dài, bề ngang chín dặm, không thấy nhà cửa ai ở mé cũng không thấy dấu người đi, mà cái sông ấy như biển, sóng dậy ba đào!



Tam Tạng kinh hãi nói rằng:



- Ngộ Không ôi, hay là đại tiên chỉ sai đường chăng, chớ biển rộng mênh mông không có thuyền đò, qua làm sao cho đặng.



Tôn Hành Giả cười rằng:



- Không sai đâu, cái cầu đằng kia, qua đặng mới thành chánh quả.



Tam Tạng ngục ngựa tới thấy dựa cầu có dựng một tấm biển rằng:



- Lăng Văn Ðộ, coi lại cầu ấy là độc mộc kiều. Cầu nhỏ bắt vòng qua biển như cái mống.



Tam Tạng thất sắc nói rằng:



- Cầu nầy Tiên Phật đi,chớ phàm tục đi qua sao đặng, kiếm ngỏ khác cho xong.



Tôn Hành Giả cười rằng:



- Có ngỏ khác ở đâu mà kiếm, bề nào cũng phải qua cái cầu nầy.



Bát Giới nói:



- Ðố ai dám đi cầu mống ấy, đã nhỏ lại cong vòng! Dầu bằng phẳng đi cũng không dặng, huống chi lên dốc xuống dốc, chắc là đi xuống sông.



Tôn Hành Giả nói:



- Thôi ai nấy ở đó, Lão Tôn đi thử cho mà coi!



Nói rồi nhảy lên cầu chạy riết một hơi tới mé, liền kêu lớn rằng:


1. Niết bàn kinh, một bộ 400 cuốn



2. Bồ Tát kinh, một bộ 360 cuốn



3. Hư không tạng kinh, một bộ 20 cuốn



4. Thủ lăng nghiêm kinh, một bộ 30 cuốn



5. Ân ý đại tập, một bộ 40 cuốn



6. Quyết định kinh, một bộ 40 cuốn



7. Bửu tạng kinh, một bộ 20 cuốn



8. Hoa nghiêm kinh, một bộ 81 cuốn



9. Lễ chơn như kinh, một bộ 31 cuốn



10. Ðại bát nhã kinh, một bộ 600 cuốn



11. Ðại quang minh kinh, một bộ 50 cuốn



12. Vị tăng bửu kinh, một bộ 530 cuốn



13. Duy ma kinh, một bộ 30 cuốn



14. Tam luật biệt kinh, một bộ 42 cuốn



15. Kim cang kinh, một bộ 1 cuốn



16. Chánh pháp luận kinh, một bộ 20 cuốn



17. Phật bổn hạnh kinh, một bộ 116 cuốn



18. Ngũ long kinh, một bộ 20 cuốn



19. Bồ cát giới kinh, một bộ 60 cuốn



20. Ðại quả kinh, một bộ 30 cuốn



21. Ma yết kinh, một bộ 140 cuốn



22. Pháp hoa kinh, một bộ 10 cuốn



23. Di đà kinh, một bộ 30 cuốn



24. Bữu trạng kinh, một bộ 170 cuốn



25. Tây thiên luận kinh, một bộ30 cuốn



26. Tăng kỳ kinh, một bộ 110 cuốn



27. Phật quốc tạp kinh, một bộ 1.638 cuốn



28. Khởi tín luận kinh, một bộ 50 cuốn



29. Ðại trí độ kinh, một bộ 90 cuốn



30. Bửu hoài kinh, một bộ 159 cuốn



31. Bổn cát kinh, một bộ 56 cuốn



32. Chánh luận văn kinh, một bộ 10 cuốn



33. Ðại khổng tước kinh, một bộ 14 cuốn



34. Duy thức luận kinh, một bộ 10 cuốn



35. Bối xá luận kinh, một bộ 10 cuốn



Hai vị Tôn Giả bạch rằng:



- Trong ba mươi năm bộ ấy rút ra một tạng cộng 5.048 cuốn mà phát cho Ðường Tăng rồi.



Kế bốn thầy trò đến lạy tạ ơn, Thích Ca Như Lai nói:



- Kinh ấy công đức lớn lắm, dặn chúng sanh chẳng khá dễ ngươi? Nếu không ăn chay và tắm gội, chẳng nên giở kinh ấy ra, phải kính trọng như vậy mới đặng. Bởi vì noi theo đó thì khỏi tội đặng phước, tu theo đó thì thành Phật thành Tiên.



Tam Tạng tạ ơn giáp vòng ba bận, thầy trò lãnh kinh mà đi.



(Quên bạch sự con vít! Chớ chuyện Khấu Viên Ngoại đã bỏ rồi, quên bạch cũng phải).



Khi ấy bốn thầy trò đi, Phật Tổ truyền bãi hội truyền kinh.



Quan Âm Bồ Tát bạch rằng:



- Ðệ tử năm trước vưng kim chỉ xuống Ðông Ðộ tìm kẻ thỉnh kinh, nay đã thành công rồi, là mười bốn năm, cộng 5.040 ngày, còn thiếu tám ngày thì đủ số tạng! Xin Phật Tổ cho đưa bốn thầy trò về kịp nội tám ngày cho đủ số một tạng.



Thích Ca Như Lai mừng rỡ nói rằng:



- Nói như vậy phải lắm.



Liền kêu tám ông Kim cang mà dặn rằng:



- Các ngươi đưa thánh tăng đem kinh về Ðông Ðộ, rồi trở lại cũng nội tám ngày, cho đủ số một tạng.



Khi ấy tám vị Kim cang vưng lịnh, đằng vân theo Tam Tạng kêu lớn rằng:



- Các vị thỉnh kinh đi theo ta.



Nói rồi bay trước dẫn Tam Tạng theo sau.



Tam Tạng nhẹ mình bay thấm thoát.



Tôn Hành Giả, Sa Tăng, Bát Giới và Long Mã cũng bay theo sau.



Mười mấy năm trời qua Cực lạc,



Tám ngày phép Phật tới Trường An.