Thánh Giá Rỗng
Chương 12 :
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
Tiếng gọi ấy kéo Hanae về với hiện thực, cô đã ôm lấy Sho từ lúc nào không hay.
"À, mẹ xin lỗi nhé," cô buông đứa con ra, gượng cười nhìn con trai.
Bé Sho thắc mắc, "Sao bà nội lại tức giận thế ạ?"
"Bà tức giận là vì..."
Trong lúc cô đang nghĩ xem nên giải thích với con trai thế nào, tiếng đẩy cửa vang lên.
"Bà nội không tức giận gì đâu," Fumiya nói với đứa con.
"Ba nói dối. Bà tức giận mà."
"Bà không giận đâu. Cho dù bà có giận cũng không phải vì Sho đâu. Bà cũng không giận ba hay mẹ."
"Không phải vì con à?" Sho quay sang hỏi Hanae.
"Ừ," cô gật đầu, không muốn cho đứa con còn thơ ấu của mình biết thêm điều gì.
"Con không xem hoạt hình à?" Fumiya hỏi.
"Con được xem ạ?" thằng bé lại quay sang Hanae hỏi. Mẹ đã nói nó
không được xem đĩa hoạt hình vì có khách đến, bởi chỉ có phòng khách là
có ti vi.
"Ừ được," Hanae đáp. "Thích quá," nói xong bé Sho chạy sang phòng
khách. Nhìn bóng đứa con mình ngồi yên trong phòng khách xong, Hanae
quay sang nhìn chồng.
"Xin lỗi em," Fumiya nói.
Hanae lắc lắc đầu, "Mẹ nói cũng đúng mà anh."
Fumiya nhíu mày, "Anh không nghĩ mẹ lại còn đi thuê thám tử điều tra."
"Sớm muộn thì chuyện cũng lộ ra thôi. Cho dù không có chuyện của ba em đi chăng nữa, trước sau gì mẹ cũng biết."
"Chuyện nhà người khác xía mũi vào làm gì không biết."
"Sao thế được. Đây có phải chuyện nhà người khác đâu. Cháu nội không
phải con đẻ của con trai, ông thông gia thì là kẻ giết người, mẹ muốn
anh ly hôn với em cũng là lẽ thường thôi."
Anh đưa tay gãi gãi đầu, tỏ ra chán chường.
"Anh này," Hanae nhỏ tiếng gọi, "Không ly hôn cũng không sao chứ?"
Bàn tay đang gãi đầu dừng lại, nhíu mày, "Em nói gì thế hả?"
"Em nghĩ hay tốt nhất là em mang theo Sho đi chỗ khác..."
Fumiya xua xua tay trước mặt, "Em đừng nói chuyện linh tinh gì ở đây."
"Nhưng..."
"Không nói nhiều nữa. Em đã hứa với anh sẽ không nhắc lại chuyện này
rồi mà." Nói xong, Fumiya quay bước, mở cửa ra khỏi phòng bếp. Tiếng
bước chân anh bước trên hành lang đi lên cầu thang vọng lại.
Hanae nhìn sang phòng khách, bé Sho vẫn đang ngồi xem ti vi.
Trên mặt bàn tiếp khách vẫn còn vương vãi mảnh vụn của tập tài liệu
bị xé. Cô lại gần rồi bắt đầu thu dọn. Tập giấy chỉ bị xé đôi, nên cô
vẫn có thể đọc được nội dung của nó. Tim cô thắt lại khi nhìn thấy cái
tên Tabata trên giấy. Một lần nữa, ký ức xa xưa nhưng để lại trong thâm
tâm vết cắt không liền ấy lại gợi lên.
Hanae ngồi xuống, đọc lại tập tài liệu từ đầu. Trên đó ghi lại những
sự thật chính xác, khiến cô cảm giác cô đang đọc câu chuyện của một ai
đó, hoặc cũng có thể cô không muốn thừa nhận, trên đó chính là câu
chuyện cuộc đời mình.
Khi biết nơi mình làm việc là ở tỉnh Kanagawa, cô đã liên tưởng đến
thành phố tinh tế như Yokohama, nhưng nơi cô đến lại là một khu công
nghiệp lố nhố các nhà máy lớn nhỏ. Khu ký túc xá nằm cách nhà máy hơn
hai mươi phút đi bộ, từng căn phòng nhỏ nằm nối tiếp nhau dọc dãy hành
lang hẹp sâu hun hút. Ký túc xá có nhà vệ sinh và bồn rửa dùng chung,
nhưng cô vẫn sung sướng vì cuối cùng cũng được sống một mình.
Quả nhiên, công việc của cô không hề thú vị. Bộ phận cô được phân về
là bộ phận cuốn dây diện trong lõi mô tơ loại nhỏ, công việc ban đầu của cô chỉ là thao tác kiểm tra xem phần dây cuốn có bị sai lệch gì không.
Công việc đòi hỏi tập trung cao, lại hại mắt. Sau này hỏi ra mới biết,
công việc này thường được giao cho nữ công nhân trẻ. Trưởng nhóm giải
thích với cô rằng, "Mấy bà già mắt mũi kèm nhèm, lại không kiên nhẫn hay làm ẩu, thì công cốc".
Khoảng thời gian sống và làm việc với bạn bè cùng ký túc và cùng phân xưởng rất vui vẻ. Hanae vốn không tự tin về ngoại hình, từ trước đến
nay không hề có người yêu, nhưng qua những lần tham dự tiệc gặp gỡ với
bên ký túc xá nam, cô bắt đầu nhận được lời tán tỉnh từ đàn ông. Cô đã
trao trinh tiết của mình cho một người đàn ông làm việc tại hội sở của
công ty. Anh ta là một nhân viên kỹ thuật xuất sắc, cô cũng đã hi vọng
mình và người ấy cứ thế rồi lấy nhau, nhưng rút cục mối quan hệ không
kéo dài được lâu. Người kia đơn phương cắt đứt quan hệ với cô. Phải mãi
về sau, cô mới biết người đó trong lúc hẹn hò với cô đã bắt cá hai tay.
Hanae rời khỏi ký túc xá năm 24 tuổi. Giới hạn tuổi đối với người ở
chung của hai người cũng chỉ có cô bạn thân đã sắp xếp buổi gặp gỡ đó.
Cho dù có hỏi cô bạn kia thì cô ấy cũng không biết gì hơn.
Hanae vẫn tiếp tục gửi tin nhắn đầy khẩn thiết. Nhưng đến một ngày,
tin nhắn không gửi đi được nữa. Người nhận đã thay đổi địa chỉ mail.
Hanae cứ thế sống qua ngày mà không biết nên làm gì cho phải. Cái
bụng cứ dần to lên, sự bất an trong lòng cô cũng theo đó lớn dần. Cô đã
mang thai đến tháng thứ sáu, số tiền có trong tay cũng đã gần cạn.
Thế rồi, cô nhận được một cú điện thoại từ một số lạ.
Hanae vừa nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia là một giọng nữ bất ngờ hỏi cô, "Có phải cô Machimura Hanae không?"
"Đúng là tôi. Xin hỏi ai vậy ạ?"
"Tôi tên là Suzuki. Cô có biết một người tên là Tabata Yuuji không?"
Cô gái nói rất nhanh. Hanae hơi chột dạ khi nghe thấy tên Tabata.
"Tôi có biết..."
Cô gái tên Suzuki đó ngừng một chút, rồi nói tiếp, "Cô biết chuyện anh ta đã chết chưa? Anh ta lao đầu vào chắn tàu tự sát."
Giọng nói của cô gái bên đầu dây vang lên lạnh lùng, khiến cô nhất
thời không hiểu cô ta nói gì. Phải một lúc sau, cô mới lên tiếng, "Sao
cơ?"
"Quả nhiên cô không biết."
"Ý chị là gì? Anh ấy chết lúc nào?" Hanae hỏi trong tiếng nấc nghẹn.
"Khoảng hai tuần trước. Anh ta lao đầu vào tuyến Chuo tự sát."
"Tuyến Chuo ư? Không thể nào. Anh ấy đang ở New York mà..."
"New York ấy hả? Ồ, anh ta nói dối cô thế à."
"Nói dối..."
"Cô Machimura này. Tôi nghĩ cô sẽ sốc lắm, nhưng cô nghe tôi nói này. Cô bị lừa rồi. Cô bị hắn ta lừa bao nhiêu tiền rồi?"
"Ơ..."
"Hắn lấy của cô rồi chứ, tiền ấy. Hắn lấy của tôi năm trăm nghìn yên đấy. Tôi bị hắn nói ngon nói ngọt."
Từng câu từng chữ như đánh thẳng vào đại não cô. Cô vốn không dám tin chuyện Tabata đã chết, cũng không thể nào đón nhận được chuyện này.
"Này, cô nghe tôi nói không? Cô không đưa tiền cho hắn à?"
"Tôi có cho anh ấy mượn một chút..."
"Tôi biết ngay mà. Hắn ta là một tên lừa đảo chính hiệu đó. Hắn lừa
tiền không biết bao nhiêu phụ nữ rồi. Chắc cô không biết, nhưng hắn có
vợ con đề huề rồi."
Máu trong toàn thân cô như bốc hỏa, "Chuyện đó..."
Cô gái tên Suzuki kia tiếp tục nói liến thoắng. Sau khi biết anh ta
lao đầu vào chắn tàu tự sát, cô ta đã hỏi người bên tòa soạn địa chỉ của Tabata, cô ta tìm đến và phát hiện ra chân tướng sự việc. Anh ta nói
với cô mình là giám đốc một công ty tư vấn kinh doanh, nhưng công ty đó
không tồn tại. Cô nổi điên, lục lọi vật dụng của anh ta, xem xem ngoài
mình ra còn nạn nhân nào khác không?
"Cô Machimura này, tôi và cô cùng nhau thành lập hội nạn nhân đi. Cứ
để thế này chỉ có chúng ta chịu thiệt thòi. Dù ít dù nhiều, nếu lấy lại
được tiền thì cô cũng muốn lấy lại chứ?"
Hội nạn nhân, thiệt thòi, mỗi chữ đều không gợi cho Hanae một ý nghĩ nào. Cô không thể tin đó là sự thật.
"Xin lỗi chị, mấy chuyện đó tôi xin từ chối."
"Tại sao? Cô bị lừa tiền đó."
"Với chuyện tiền bạc, tôi... đã đủ rồi. Xin lỗi chị. Chị cứ mặc kệ tôi."
Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói gì đó, nhưng cô chỉ buông một câu
xin lỗi rồi cắt điện thoại. Cô hướng mắt nhìn xuống cái bụng đang phình
to của mình.
Chuyện điên rồ này không thể xảy ra. Cô gái kia chắc chắn bị điên
rồi. Tabata đã rất hạnh phúc khi biết cô có thai. Anh ta đã nói cảm ơn
cô, đã nói cô hãy kết hôn với anh ta. Những lời đó không phải dối trá.
Hanae lại đến quán cà phê internet, cô muốn xác định việc Tabata đã tự sát hai tuần trước không phải là sự thật.
Nhưng bài báo cô tìm được theo vài từ khóa, lại đẩy nỗi tuyệt vọng của cô xuống một đáy vực sâu.
Tabata Yuuji đã chết. Đúng như cô gái kia nói, anh ta lao đầu vào
chắn tàu tự sát. Bài báo chỉ ghi vài chữ ngắn ngủi, "Do gặp rắc rối về
tiền bạc" về động cơ tự sát.
Dường như một thứ gì đó vừa bị lấy đi khỏi cơ thể, thậm chí Hanae
không thể ngồi, cô ngã từ trên ghế xuống. Trong ý thức mơ hồ xa xăm, cô
nghe thấy tiếng ai đó lại gần mình.