Thánh Giá Rỗng

Chương 7 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Trên sảnh chờ tầng 1 Bệnh viện trực thuộc Khoa Y

trường Đại học Keiai không còn mấy người qua lại. Giờ tiếp nhận bệnh

nhân khám ngoại trú chỉ đến 5 giờ chiều, giờ đã là 7 giờ. Số người còn ở sảnh là những bệnh nhân đã khám xong đang chờ để đóng tiền khám bệnh.



Nishina Yumi đảo mắt quanh sảnh, nhìn thấy Fumiya đang ngồi đọc tạp

chí tuần san trên ghế cạnh bàn tiếp tân. Anh không mặc áo bờ lu, có lẽ

vì không muốn quá nổi bật trong sảnh.



Cô lại gần, mở lời chào, "Xin lỗi, em để anh chờ lâu."



Fumiya ngẩng đầu lên, ừ một tiếng rồi gật đầu. Anh đóng cuốn tạp chí

lại, đứng lên khỏi ghế cứ thế bước đi. Ý anh muốn cô đi theo mình.



"Em xin lỗi, đột ngột đến thế này," cô sánh bước cùng anh, nói lời xin lỗi.



"Không sao." Fumiya vẫn tiếp tục nhìn về phía trước, đáp lại. Nghe

trong giọng nói có chút khó chịu, Yumi nghĩ có lẽ anh trai đã biết mình

đến đây làm gì.



Hai anh em đi thang cuốn lên tầng 2, Fumiya bước nhanh trên dãy hành

lang, sau vài lần rẽ khiến Yumi không còn xác định được phương hướng

nữa. Cô nghĩ đến khi về cô lại phải nhờ anh dẫn cô ra đến cửa.



Fumiya dừng lại trước một căn phòng, kéo cánh cửa lớn sang một bên, ý bảo cô đi vào.



Trong phòng rất rộng, ở giữa đặt một cái bàn lớn, xung quanh là các

dụng cụ không biết là thiết bị y tế hay thiết bị đo lường, trên mặt bàn

đặt một bộ máy tính.



Fumiya ra ý nói cô ngồi xuống ghế gấp, cô vô tình liếc nhìn màn hình

máy tính thì thấy trên đó hiện một hình ảnh đen trắng. Đương nhiên Yumi

không biết đó là hình ảnh gì.



"Nó là lá lách." Fumiya chỉ màn hình nói.



"Lá lách... À à là lá lách. Cơ thể trưởng thành không cần đến nó nữa phải không?"



"Thực ra nó có chức năng lọc máu, và tạo ra các thành phần của hệ

miễn dịch. Chỉ là có cắt đi thì cũng không gây ảnh hưởng gì nghiêm trọng thôi."



"Vậy à, thế cái trên ảnh bị sao?"



"Bị phình đại. Đứa bé này mới 3 tuổi mà bị phình đến mức này."



Yumi một lần nữa nhìn lại màn hình. Dù vậy nhưng vì cô vốn không biết kích thước lá lách bình thường ra sao nên có nhìn nữa cũng vẫn không

hiểu gì.



"Chắc cô không biết bệnh NPC đâu nhỉ."



"N, P, C là gì ạ?" Yumi lặp lại tên bệnh, lắc đầu. "Em không biết."



"Tên đầy đủ là bệnh di truyền rối loạn dạng C, Nieman Pick dạng C. Là bệnh do di truyền gen lặn mà ra. Đứa bé này trước đây cũng bị chậm phát triển về trí não và thể chất. Vì nó sốt cao và buồn nôn nên mới phát

hiện ra bị phình đại lá lách, nhưng nguyên nhân gây phình đại thì không

biết. Sau vài lần xét nghiệm thì xác định nó bị NPC. Những tế bào chết

đáng ra đã bị phân giải trong tế bào, nhưng cholesterol không phân giải

mà tích lũy lại. Theo cô thì nó sẽ bị sao?"



"Bị sao à... anh nói là cholesterol bị tích lũy lại, thì sẽ thành kiểu bệnh liên quan đến thói quen sinh hoạt à?"



Fumiya hơi lắc đầu.



"Bệnh này không đơn giản như vậy. Nếu chỉ là bị dư thừa cholesterol

thì chữa trị theo hướng giảm đi là xong. Bệnh này nguy hiểm ở chỗ, những vật chất đáng lẽ sẽ sinh ra nhờ phân giải cholesterol lại không được

sinh ra, tức là bị thiếu. Như thế, triệu chứng bệnh thần kinh sẽ phát

triển. Đứa bé sẽ không thể cử động, không thể nói, không thể nhìn, không thể ăn. Phát bệnh khi còn là trẻ con, đứa bé không thể sống quá 20

tuổi."



"... bệnh này có chữa được không?"



"Không có phương pháp chữa trị hiệu quả. Hiện nay ở Nhật chỉ có

khoảng 20 bệnh nhân mắc bệnh này. Ở bệnh viện của anh không ai có chuyên môn về bệnh này cả. Khoa học hoàn toàn bó tay. Y học tiến bộ quá chậm,

toàn tốn thời gian vào những thứ đâu đâu." Fumiya tắt màn hình.



Những từ cuối cùng giúp Yumi hiểu ra vì sao anh trai cô lại kể chuyện này. Anh chắc chắn đã biết cô đến đây làm gì, thậm chí còn ra điều bảo

cô đừng có tốn thời gian làm chuyện vô ích.



Thật lòng, Yumi cũng chẳng muốn đề cập đến chuyện mình sắp nói ra chút nào.



Tối qua, cô gửi tin nhắn cho anh trai Fumiya, rằng mình có chuyện

muốn trao đổi nên có thể đến gặp được không. Thậm chí cô còn nhắn rõ

thêm, anh đừng nói với chị Hanae.



Tin nhắn trả lời của Fumiya đến ngay lập tức, nói cô hãy đến sảnh

bệnh viện anh làm việc lúc 7 giờ tối ngày hôm sau. Anh không hẹn cô ở

quán cà phê có lẽ vì lờ mờ đoán ra em gái gặp mình trao đổi chuyện không nên để người khác nghe được.



"Thế còn cô," Fumiya lạnh lùng nhìn em gái, nói, "cô có chuyện gì muốn nói với anh?"



Yumi ngồi thẳng lên, hai chân đặt lại vị trí chỉnh tề.



"Mấy hôm trước em có gặp mẹ. Mẹ hẹn gặp em, nói là có chuyện quan trọng phải kể cho em."



"Mẹ có vẻ vẫn khỏe nhỉ."



"Vâng, thân thể thì vẫn khỏe. Em cũng không thấy có gì khác thường."



Cô cố tình nói rõ ý thân thể vẫn khỏe.



"Được vậy thì tốt." Fumiya nói, vẫn không thay đổi sắc mặt, "Rồi sao nữa?"



Yumi thở dài một hơi rồi mới bắt đầu lên tiếng:



"Mẹ bảo em thuyết phục anh, ly hôn với chị Hanae đi."


"Sao cảnh sát lại nghĩ mẹ con mình quen biết cô gái bị tấn công nhỉ?" Nghe bà Taeko nói qua điện thoại, Yumi như thấy được hình ảnh mẹ mình

đang lắc lắc đầu.



"Có khi họ nghĩ nhà mình và nạn nhân có quan hệ gì đó." Yumi nói với mẹ ý nghĩ thoáng đến trong đầu.



"Quan hệ gì là sao?"



"Thì là quan hệ giữa chị nạn nhân với ông già đó đó. Nếu không thì họ hỏi như vậy làm gì ạ."



"Vì sao? Lão già đó định cướp tiền nên mới tấn công cô gái đó mà, có quan tâm nạn nhân là ai đâu."



"Con cũng nghĩ thế..."



Hai mẹ con tiếp tục nói chuyện, nhưng vẫn không tìm được câu trả lời cho nghi vấn của mình.



Yumi không rõ việc điều tra sau đó ra sao. Thanh tra Sayama cũng không hề đến tìm cô nữa.



Cô bị mẹ gọi đến, vì bà muốn nói chuyện trực tiếp với cô về Fumiya.



Yumi im lặng khi nghe mẹ nói muốn mình thuyết phục Fumiya ly hôn với Hanae rồi cô khuyên bà nên tự mình nói thì tốt hơn.



"Con nghĩ anh con sẽ nghe lời mẹ à?" Bà Taeko đặt chén trà lên tay, nhíu mày.



Yumi cũng nghĩ là không thể. Nhưng cô cũng không nghĩ cô có thể thuyết phục được anh trai.



"Mẹ cũng biết thế, nhưng trước hết cứ thử khuyên nó xem sao. Fumiya luôn yêu thương con mà. Mẹ nhờ con đấy."



Không thể từ chối lời nhờ vả mà mẹ mình đã chắp hai tay lại giao phó, cô đành nhận lời bà.



"Thực ra, trước khi chuyện này xảy đến, mẹ cũng đã nghĩ phải làm cái gì đó." Không hiểu sao giọng bà Taeko trầm hẳn xuống.



"Mẹ nghĩ làm gì ạ?"



"Thì con bé Hanae đó. Mẹ đã nghĩ phải làm sao để Fumiya ly dị con bé."



"Sao mẹ lại nghĩ thế? Vì chị ấy ít học, lại sinh ra trong gia đình không tử tế à?"



Bà Taeko hơi nhăn mặt, xua xua tay.



"Không phải vì chuyện đó. Ý mẹ là thằng bé Sho ấy."



À à, Yumi gật gù. Cô hiểu mẹ mình muốn nói gì.



"Con không thấy lạ à. Hôm trước giỗ ba con, con cũng gặp nó rồi còn gì. Con nghĩ sao?"



"Thế nào nhỉ..." Yumi nặng nề mở miệng, "khó mà nói thằng bé giống anh Fumiya được."



"Đúng không. Mấy người họ hàng cũng nói vậy đó. Họ bảo thằng bé không giống Fumiya chút nào."



"Nhưng anh Fumiya đã nói thằng bé là con trai anh ấy còn gì, sao mọi người lại còn nói này nói nọ?"



"Fumiya nó bị lừa rồi. Có khi trước đây con bé Hanae qua lại với một

thằng khác nữa. Ý mẹ là bắt cá hai tay đó. Nhưng xét điều kiện để kết

hôn thì Fumiya nhà mình hơn hẳn, nên con bé mới chọn Fumiya. Nhưng đứa

bé được sinh ra lại là con của thằng kia. Mẹ thấy chắc chắn là như vậy.

Có khi con bé Hanae đã biết trước lúc sinh thằng nhỏ, phụ nữ luôn có

trực giác của người mẹ mà. Thật là, Fumiya nó vừa ngoan cố lại còn

thương người."



Bà Taeko nói chắc như đinh đóng cột dù không có bằng chứng gì. Nhưng

bản thân Yumi cũng nghĩ như vậy. Không chỉ Fumiya, mà cả nhà Nishina đều mang vẻ mặt Nhật đặc trưng, đường cong khuôn mặt không rõ, mắt và mũi

cũng không sắc nét. Nhưng bé Sho lại có đôi mắt to, vẻ mặt cá tính, mắt

hai mí khác với Fumiya. Dù nhìn thế nào cũng không thấy thằng bé có nét

giống với Fumiya.



"Hay mẹ thử nhờ người ta kiểm tra ADN nhỉ," bà Taeko nói. "Thử kiểm

tra là biết ngay thôi. Nếu anh con biết thằng bé không phải là con đẻ

của nó, có khi nó sẽ nghĩ lại."



"Mẹ định kiểm tra thế nào? Mẹ nghĩ anh con sẽ đồng ý à?"



"Thế nên mẹ không định nói cho nó biết. Sau khi có kết quả mới nói."



"Không được đâu mẹ," Yumi xua xua tay ra ý phản đối. "Mẹ mà làm thế

anh ấy sẽ giận đó. Hơn nữa không phải người ta chỉ đồng ý kiểm tra nếu

có sự cho phép của chính thân chủ à. Mà cho dù người ta có đồng ý làm

xét nghiệm đi chăng nữa thì kết quả đó cũng không dùng được ở trước tòa

hay gì đó đâu mẹ."



"Thế à? Vậy chỉ còn cách thuyết phục Fumiya thôi."



"Con nói trước nhé, con không đi nói hộ mẹ nữa đâu. Con mới chỉ nói

anh nghĩ đến chuyện ly hôn thôi anh ấy đã giận rồi, con không thể nói

anh ấy đi làm xét nghiệm huyết thống với bé Sho được."



Lời nói của Yumi như làm cơn đau đầu ập đến, bà đưa tay day day hai bên thái dương.



"Làm sao bây giờ. Mẹ chỉ biết nhờ con thôi. Thật tình, Fumiya nó định sau này thế nào đây chứ, vừa phải lo cho ba vợ là sát nhân, lại còn

nuôi con của người khác."



Rời khỏi Bệnh viện trực thuộc Khoa Y trường Đại học Keiai, Yumi vừa

rảo bước về phía nhà ga vừa nhớ lại những than vãn của mẹ mình. Bà Taeko cho rằng Fumiya bị người ta lừa, nhưng liệu có thật sự như vậy không?



Cô nhớ lại cuộc nói chuyện với anh trai mình khi nãy.



Anh trai cô biết rõ, mọi người xung quanh nghi ngờ quan hệ huyết

thống của anh và bé Sho. Nhưng anh không muốn người ta nhắc đến chuyện

đó.



Yumi thầm nghĩ, có khi nào anh ấy mới là người biết rõ sự thật.