Thánh Giá Rỗng

Chương 8 :

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


Bé Sho cuối cùng cũng chịu đi ngủ khi đồng hồ đã

chỉ hơn 10 giờ tối. Hanae nhẹ nhàng rời giường, chỉnh lại mép chăn cho

con trai. Thằng bé ngủ yên, dang hai tay lên trời như tư thế chúc mừng.

Càng ngắm gương mặt con trai mình, Hanae càng hiểu thằng bé thật sự

giống người đàn ông đó. Đôi mắt hai mí, cánh mũi nhỏ, thêm vào mái tóc

hơi xoăn, thằng bé không có một điểm nào giống Hanae hay Fumiya.



Cô từng nghĩ, giá mà ít nhất thằng bé giống mình, nếu vậy cũng không

có người để ý chuyện nó không giống ba nó. Bởi vì thằng bé không giống

cả mẹ nên người ta mới bắt đầu nghi ngờ.



Hanae nhẹ nhàng bước từng bước xuống cầu thang. Từ khe hở của cánh

cửa khép hờ, cô thấy đèn phòng khách vẫn sáng. Cô đẩy cánh cửa ra, thấy

Fumiya đang ngồi trên bàn làm việc tay cầm một chiếc bút mực, trên mặt

bàn là giấy viết thư.



"Anh viết thư cho ai à?"



"Ừ," anh đáp, đặt cây bút xuống mặt bàn. "Anh định viết thư cho gia đình chị Hamaoka."



Hanae như ngừng thở trong giây lát, cô hoàn toàn không nghĩ đến việc này.



"... anh định viết thư gì?"



"Đương nhiên là thư xin lỗi rồi. Dù anh nghĩ gia đình họ cũng không

thấy thoải mái gì khi nhận được lá thư này, nhưng chúng ta cũng không

thể không làm gì được." Fumiya cầm tờ giấy viết thư lên, đưa cho Hanae.

"Em xem giúp anh."



"Em đọc cũng được à?"



"Đương nhiên. Anh đề tên người viết là anh và em mà."



Hanae ngồi xuống chiếc ghế mây, đưa tay đón lấy tờ giấy. Những dòng chữ trên giấy được viết bằng mực xanh.



"Chúng tôi biết lá thư này sẽ gây phiền hà khó chịu cho gia đình

mình, nhưng chúng tôi vẫn xin mạo muội viết nó để chia sẻ những điều

muốn nói. Tôi biết tôi không có tư cách trách móc cho dù gia đình có ném lá thư này đi, nhưng tôi chân thành mong muốn ông bà đọc qua dù chỉ một lần.



Thưa ông bà Hamaoka, tôi xin bày tỏ lời xin lỗi chân thành đến ông bà về chuyện xảy ra lần này. Có lẽ ông bà ngay cả trong mơ cũng không dám

nghĩ, sinh mạng người con gái trân quý bao năm dưỡng dục lại bị tước đi

như vậy. Bản thân tôi cũng có một đứa con trai, vì thế tôi phần nào hiểu được cảm giác uất hận của ông bà. Đây không phải là cảm giác chỉ dừng

lại ở nỗi đau trong lòng.



Việc ba vợ tôi đã gây ra là hành vi tệ hại nhất của một con người,

tuyệt nhiên không thể tha thứ. Cho dù tòa án ra phán quyết thế nào, cho

dù tòa án kết luận ông ấy phải chết để đền tội, chúng tôi cũng không có

gì để biện bạch.



Tôi cũng không rõ chi tiết sự việc xảy ra, nhưng theo lời luật sư

giải thích, dường như hành vi của ba tôi là nhằm cướp tiền. Quả thật là

một hành động dại dột.



Nhưng nếu thực sự động cơ của ông ấy là tiền, thì trách nhiệm vốn dĩ ở phía bản thân tôi. Chúng tôi cũng biết phần nào chuyện ông ấy gặp khó

khăn về tài chính vì thất nghiệp và tuổi đã cao. Vợ tôi có nói lại trước hôm xảy ra vụ việc vài ngày, ông ấy đã tìm chúng tôi vì hết tiền. Quan

hệ giữa vợ tôi và ba vợ tôi vốn không được tốt, hơn nữa cô ấy cũng không muốn gây phiền hà cho tôi nên đã từ chối ba mình. Cô ấy đã nói với ông

rằng, từ nay trở đi chúng tôi sẽ không tiếp tục chu cấp tiền bạc cho ông nữa.



Cuộc sống của ba tôi túng quẫn đến mức nào tôi không được rõ, nhưng

nếu hành vi tội ác lần này của ông ấy xuất phát từ sự khó khăn do vợ tôi từ chối chu cấp, thì nguyên nhân dẫn đến tội ác cũng ở tôi một phần.

Tôi vô cùng giận dữ khi nhận ra điều này. Ba tôi sẽ bị trừng phạt, nhưng tôi nghĩ bản thân mình cũng phải xin lỗi quý gia đình.



Thưa ông bà Hamaoka, tôi chân thành mong muốn và cầu xin ông bà cho

tôi một cơ hội để bày tỏ lời xin lỗi của mình. Ông bà có thể đánh, có
trên bàn ăn lại đặt một chiếc phong bì, trong đó có tiền. Có vẻ ông ta

đưa tiền sinh hoạt phí cho cô.



Một chút cảm giác biết ơn cô cũng không có. Cô biết ông ta lấy tiền

này ở đâu, là từ quán rượu của bà Katsue mà ông ta đã để cho người đàn

bà khác đứng ra kinh doanh. Cô cũng biết quan hệ của họ. Cô tự nhủ không bao giờ tha thứ cho họ, đó là quán rượu quan trọng của mẹ cô.



Sau khi học hết cấp ba, Hanae rời khỏi ngôi nhà đó, làm việc tại một

công ty sản xuất linh kiện điện tử ở tỉnh Kanagawa. Công việc của cô là

làm công nhân ở công xưởng, mặc dù có chút không nguyện ý nhưng cô quyết định đến đó vì công ty có ký túc xá cho nữ công nhân ở. Cô muốn rời

khỏi người cha kia càng sớm càng tốt. Cô không cho ông ta biết về công

ty cũng như chỗ ở. Sau lễ tốt nghiệp hai ngày, cô đóng gói hành lý gửi

đi, mang theo hai túi xách rời khỏi nhà, lúc đó Sakuzou không có ở nhà.



Cô ngoái đầu lại nhìn ngôi nhà mình đã sống từ nhỏ. Ngôi nhà này là

bà Katsue đã cúi đầu van xin chủ nhà bán lại cho họ với giá rẻ, nhiều

chỗ đã mục nát đến thảm thương. Mặc dù tại đây từng xảy ra những chuyện

cô muốn quên đi, nhưng vẫn có những kỷ niệm đáng nhớ. Cô dường như vẫn

nghe đâu đó giọng nói của bà Katsue.



Nếu không có ông ta thì tốt biết mấy, cô nguyền rủa.



Hanae quay bước, đi thẳng về phía nhà ga. Cô tự thề, sẽ không bao giờ quay về nơi này, không bao giờ gặp lại người cha đó.



Thực tế là, 10 năm sau cô cũng không gặp lại Sakuzou lần nào. Cô cũng nói với Fumiya rằng có thể ông ta còn sống, nhưng sống ở đâu thì cô

không biết.



Vậy mà, sự việc lại không như cô mong muốn. Chính quyền địa phương

tỉnh Toyama tìm đến, nói rằng cần trao đổi về việc trợ cấp cho người tên là Machimura Sakuzou. Chẳng may lúc đó người nhận điện thoại lại là

Fumiya. Sau khi biết Sakuzou chính là cha đẻ của Hanae, anh đã ngay lập

tức trả lời họ rằng mình sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho ông ta, mà

không hề hỏi qua ý Hanae. Đó là lần hiếm hoi Hanae quở trách chồng khi

biết chuyện.



"Anh cứ mặc kệ ông ta. Ông ta có phải ba ruột anh đâu."



"Không được. Chính quyền họ cũng hết cách rồi." Fumiya quyết định anh sẽ gặp mặt ông ta trước, chấm dứt cuộc nói chuyện ở đó.



Cô gặp lại ba mình trong một căn hộ cũ nát ở tỉnh Toyama. Sakuzou đầu đã bạc trắng, dáng vẻ gầy liêu xiêu không vững, trong ánh mắt nhìn

Hanae ẩn chứa sự hèn hạ.



"Xin lỗi," là lời đầu tiên ông ta nói ra. "Tốt rồi, dường như con sống cũng ổn," ông ta vừa nhìn Fumiya vừa nói thêm.



Hanae không nói gì nhiều. Cô dự cảm thấy những uất nghẹn chôn sâu trong tận góc trái tim đang nhen nhóm lại ngọn lửa thù hận.



Sau khi quay trở về Tokyo, Fumiya đã đề nghị để ông ta cùng sống với

gia đình. Hanae phản đối kịch liệt, có phải chết cô cũng không đồng ý.



"Đó là người cha duy nhất của em. Sao em lại nói vậy?"



"Anh không hiểu gì hết. Anh có biết vì ông ta em đã phải chịu tủi khổ thế nào không? Nói chung em nhất quyết không đồng ý. Nếu như anh cứ

khăng khăng đón ông ta về đây, em sẽ dẫn Sho rời khỏi nhà ngay lập tức."



Rút cục, Fumiya phải nhượng bộ. Anh đồng ý không để ông ta sống chung với gia đình, nhưng vẫn đưa ông ta lên Tokyo để chăm sóc.



Hanae nửa muốn nửa không đồng ý, cô tính rõ từng khoản chu cấp cho

Sakuzou, ra điều kiện về căn hộ họ sẽ thuê cho ông ta ở. Cô không đồng ý thuê cho ông ta ở gần nhà của họ. Cũng chính cô là người đi tìm căn hộ ở Kitasenju, đó là một căn hộ xiêu vẹo tuổi đời đã hơn 40 năm, nhưng cô

nghĩ nó đã là quá xa xỉ đối với người như ông ta.



Giá như lúc trước cô không đồng ý với Fumiya mà nhất quyết cắt bỏ hết mọi quan hệ với Sakuzou, thì ngày hôm nay sẽ thế nào nhỉ.



Hanae lắc đầu, dù nghĩ thế nào cũng vô ích, thời gian cũng chẳng thể quay ngược lại.