Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 10 : Quyết định tiến vào giới giải trí

Ngày đăng: 17:59 19/04/20


Vô duyên vô cớ sao có thể nhận số tiền lớn như vậy của người khác chứ.



Hàn Tả Tả lúc này cũng không quan tâm đến lễ phép hay e thẹn, vội vàng nhảy dựng lên cầm chi phiếu lao ra bên ngoài.



Lang Hi nghe được tiếng đập cửa, vừa nghe điện thoại vừa đi ra mở cửa, ra hiệu bảo Hàn Tả Tả tiến vào.



Đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Tả Tả vào phòng của Lang Hi, trừ bỏ một

số vật dụng cần thiết, trong phòng một chút vật trang trí khác

đều không có, có thể tóm gọn trong hai từ ‘trống trải’.



Lang Hi đứng ở cửa sổ vừa nghe xong điện thoại, vừa dùng ánh mắt

khó hiểu nhìn Hàn Tả Tả liếc mắt một cái, “Ân” một tiếng liền cúp

điện thoại.



Hàn Tả Tả thu hồi tầm mắt đang đánh giá xung quanh của mình, vội

vàng cầm chi phiếu trong tay đưa cho hắn: “Chú Tư, số tiền này cháu không thể nhận.”



Lang Hi cau mày, không rõ nhìn cô.



Hàn Tả Tả thành khẩn nói: “Lòng tốt của Chú Tư cháu xin nhận,

nhưng là vô duyên vô cớ, cháu thật sự không thể nhận số tiền lớn như vậy!”



Lang Hi không tiếp lấy, trầm mặc một lát nói: “Tiền mừng tuổi.”



Ý tứ chính là, tiền này không phải vô duyên vô cớ đem cho cô.



Hàn Tả Tả thở dài, đem chi phiếu gấp lại nhét vào trong túi áo của hắn: “Tiền mừng tuổi cũng không nhiều như vậy, Chú Tư làm như vậy

khiến cho cháu thực không an tâm... Một đồng hai đồng thì không

sao, chú bỗng chốc cho cháu nhiều tiền như vậy, thiếu chút nữa hù

dọa cháu mất rồi!”



Lang Hi nhanh chóng rút chi phiếu ra: “Ba cũng cho tôi rất nhiều.”



”Đó là ba chú nha, chú cũng không phải ba cháu!” Hàn Tả Tả có chút vô lực nói, “Tuy rằng người là Chú Tư của cháu, rốt cuộc cũng

không phải... Quên đi quên đi, không nói chuyện này, tóm lại cháu sẽ

không nhận tiền của chú!”



Hàn Tả Tả khoát tay áo muốn rời đi, bị Lang Hi giơ tay giữ lại.



Lang Hi nắm cổ tay của cô, đem chi phiếu nhét vào lòng bàn tay cô, lạnh giọng nói: “Không cần liền vứt bỏ. Tôi đã cho, chưa bao giờ lấy lại.”



Thanh âm tuy rằng mang theo lạnh lùng, ngữ khí lại cực kỳ lạnh

nhạt, thật giống như đang nói “Viên kẹo này không thể ăn, cháu

không thích thì ném đi“.



Hàn Tả Tả sửng sốt, khuôn mặt Lang Hi mang theo hàn ý làm cho cô hơi

hơi có chút bất an, tấm chi phiếu mỏng manh trong tay tựa như một củ khoai lang phỏng tay, quăng cũng không được, cầm cũng không xong.



Hàn Tả Tả co quắp đứng ở đàng kia, cầm trong tay tấm chi phiếu sắc

mặt xấu hổ, Lang Hi trầm mặc nhìn cô, trong mắt toát ra một chút ảo não.



Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, qua hồi lâu Lang Hi


Có thể ký được hợp đồng đều không đơn giản, huống chi là đối tượng Mia ngàn chọn vạn tuyển ra để bồi dưỡng?



Tang Đồng không cho là đúng: “Nào có phúc tạp như cậu nói vậy,

nếu thật là như vậy, chỉ dựa vào một mình tớ chắc chắn không thể qua nổi! Cậu nếu lo lắng, thì đến giúp tớ một tay...”



Tang Đồng vốn nghĩ đến Hàn Tả Tả sẽ giống như trước kia dứt khoát

cự tuyệt, không nghĩ tới Hàn Tả Tả trầm tư một lát cư nhiên gật gật đầu.



”Được! Tớ đến làm trợ lý của cậu, cậu ngoài luyện tập ra, khẳng

định có rất nhiều công việc phải làm, công ty nhất định sẽ cho hai trợ lý tới giúp cậu, để cho tớ đi!”



Dù sao chương trình học trên trường cũng ít, cô vốn tính khai

giảng tìm chút việc làm thêm, kiếm chút tiền chuyển ra khỏi Chu

gia ở bên ngoài, nếu đều là công việc, không bằng tới giúp Tang Đồng.



Tang Đồng ngẩn người một lát, lập tức mặt mày hớn hở ôm cổ cô: “Đại Tả tôi chỉ biết cậu là tốt nhất!”



Hàn Tả Tả ghét bỏ đẩy khuôn mặt đang sáp lại gần của cô: “Tiền

lương của tớ cũng không thấp, cậu đừng cao hứng quá sớm... Ít nhất

tháng sau tớ mới có thể bắt đầu làm việc, tớ phải đem việc học

bên kia sắp xếp cho tốt đã!”



Hàn Tả Tả nói xong chuyện của Tang Đồng, sắc trời cũng không còn

sớm, trẻ chút nữa chính là giờ cao điểm, rất khó kêu được xe.



Hàn Tả Tả nhìn cô ấy bận rộn ghi âm, trong chốc lát chưa thể

xong được, cũng không cùng cô ấy chào hỏi, trực tiếp rời khỏi Mia.



Về đến nhà còn không có ăn cơm, Lang Hi một mình ngồi trong vườn hoa, thu thập quân cờ trên bàn cờ.



Hàn Tả Tả dừng lại, cười hỏi: “Chú Tư chơi cờ một mình?”



Lang Hi lắc lắc đầu, lấy ra một viên trắng, đen phân biệt đặt trên bàn cờ.



Hàn Tả Tả đoán là Chu lão gia nhất thời hứng thú, lôi kéo Chú Tư chơi cờ, lúc này đến giờ ăn cơm, liền để lại hắn thu thập.



Lang Hi rất nhanh đem cờ phân ra rõ ràng, đứng lên nhìn cô một cái, hờ hững mở miệng: “Có việc?”



Hàn Tả Tả ngập ngừng một lát, rũ mắt xuống nói: “Ân, Chú Tư, cháu

suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi giúp bạn cháu... Cháu biết

giới showbiz rất loạn, cháu sẽ cẩn thận.”



Hàn Tả Tả không biết vì sao, cư nhiên có chút chột dạ không dám nhìn hắn.



Trầm mặc thật lâu, lúc cho rằng Lang Hi không trả lời hắn liền “Ân” một tiếng, xách bàn cờ đi vào trong nhà.



Tiết xuân se lạnh, chập tối gió thổi qua có chút lành lạnh.



Hàn Tả Tả ở bên ngoài đứng trong chốc lát, trong đầu một mảnh hỗn loạn, hắt xì một cái liền vào nhà, chẳng biết tại sao rất muốn thở dài.